Da trắng và tóc đen.
Gương mặt trầm ổn quyến rũ.
Động tác quẹt diêm châm thuốc của anh thật đẹp trai và phóng khoáng.
Cứ tưởng đây là một đêm mất ngủ, nhưng không ngờ cô lại ngủ rất say.
…
Sáu giờ năm mươi phút sáng.
Tống Mịch thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Trước tiên cô xuống quán ăn sáng bên ngoài khu tập thể mua một vài chiếc bánh bao trắng giá rẻ. Sau đó về nhà nấu bốn cốc sữa đậu nành và rán thêm một quả trứng cho bà nội.
Chuẩn bị bữa sáng xong, Tống Mịch đi đánh thức em trai.
Cô vén rèm cửa trong phòng Tống Tầm ra, sau đó xốc chăn bông lên: "Dậy đi!"
Tống Tầm chỉ mặc một chiếc quần cộc, chăn bông vừa nhấc lên cậu ta liền cảm thấy ớn lạnh, theo phản xạ đưa tay nắm lấy chăn bông, vừa giằng co vừa gào lên: "Chị làm gì vậy?"
"Em nói chị làm gì vậy?" Tống Mịch nắm chặt chăn bông không chịu buông: "Em sẽ muộn lớp tự học buổi sáng đấy, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, mau dậy ăn đi."
Buổi sáng Tống Tầm rất xấu tính, mất kiên nhẫn nói: "Không cần chị lo được chưa?"
Tống Mịch dùng sức vén chăn bông đến tận cuối giường: "Em cho rằng chị muốn quan tâm em sao, sáng sớm chị phải dậy sớm chuẩn bị cũng rất vất vả có biết không?"
Nếu không vì muốn bố mẹ bớt lo lắng thì cô đã không làm những việc vô ích này.
"Không ai bắt chị phải làm, cũng không ai cần chị lo!"
"..."
Mỗi lần nói chuyện với Tống Tầm cô đều tức muốn bốc hỏa, Tống Mịch ném chăn bông xuống, xoay người rời khỏi phòng.
Trên bàn ăn nhỏ, bốn người mỗi người ngồi một bên, còn Tống Tầm vẫn nằm trên giường trong phòng.
Tống Thiên Minh liếc mắt nhìn về phía cửa phòng của con trai, quát lên: "Tống Tầm! Chị gái không gọi được con phải không? Đừng để bố đích thân đánh thức con!"
Trong phòng vọng lại tiếng Tống Tầm: "Con biết rồi!"
Sau khi uống hết nửa cốc sữa đậu nành, Tống Mịch xé bánh bao thành từng miếng nhỏ để ăn, mẹ của cô - Kính Lan ngồi đối diện đột nhiên nói: "Mịch Mịch, mẹ có một tin tốt."
"Dạ?" Cô ngẩng đầu.
"Con còn nhớ dì Trương không? Bạn thân của mẹ ấy."
"Con nhớ, có chuyện gì sao mẹ?"
"Bây giờ dì ấy đang mở một công ty giúp việc lớn. Dì ấy đồng ý tạo điều kiện, giới thiệu cho mẹ làm giúp việc trong một gia đình giàu có. Tiền lương trả rất cao."
Nghe đến lương cao, Tống Mịch lấy lại tinh thần, ánh mắt lập tức sáng lên: "Cao bao nhiêu ạ?"
Kính Lan giơ hai tay ra hai con số: "Mười lăm nghìn."
"Mười lăm nghìn!"
Tống Mịch cao giọng: "Làm giúp việc được nhiều như vậy sao? Chắc hẳn rất vất vả đúng không ạ?"