Vài giây sau, Đàm Tây Trạch chậm rãi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn mặt cô chăm chú: “Có lên xe không?”
Ý thức của Tống Mịch vội vàng trở lại, cô vội nói: “Lên!”
Đàm Tây Trạch quay đầu lại, không hề nhìn cô.
Tống Mịch gạc chống chân xe đạp điện xuống, sau khi loay hoay một hồi, mở cửa xe ra, vô cùng cẩn thận nhìn Đàm Tây Trạch đang ngồi bên trong rồi mới nhấc chân bước lên xe.
Toàn bộ nước trên người cô trút xuống chiếc Rolls-Royce.
Aaa, ấm áp quá đi mất.
Tống Mịch nghĩ.
Hệ thống máy sưởi trong xe được bật hết cỡ, toàn bộ xe đều ấm áp dễ chịu, phối hợp với ánh đèn vàng rực rỡ trong xe, so với sấm chớp ầm ầm ngoài xe nghiễm nhiên là hai thế giới khác nhau.
Không dám đến quá gần Đàm Tây Trạch làm anh không vui, Tống Mịch đặt túi ở trên đùi, ôm hai tay rúc vào trong góc.
Trong lúc cô lơ đãng, anh không chút để ý liếc qua.
Cô câu nệ đến mức ngay cả lưng ghế cũng không dám dựa, cả người ướt nước mưa, còn đang run lên bần bật, khuôn mặt vốn đã đáng thương nay lại càng tái nhợt, làm cho người ta khó có thể không bộc lộ một chút cảm xúc cho cô.
“Cảm ơn anh, anh Tây.”
Tống Mịch không phát hiện anh đang không tiếng động đánh giá mình, chỉ cho rằng mình vừa vặn nằm trong tầm mắt của đối phương mà thôi: “Ngại quá, cả người tôi toàn là nước, làm dơ xe của anh rồi.”
Đàm Tây Trạch nhàn nhạt ừ một tiếng, có chút lạnh lùng.
Sau đó thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt Tống Mịch xoay chuyển, dừng ở trên cửa kính bên bên phía Đàm Tây Trạch, cửa kính phản chiếu rõ nét gương mặt của anh, một gương mặt hoàn mỹ từ xương cốt đến da thịt, ba trăm sáu mươi độ đẹp không góc chết.
Còn tưởng rằng anh là tư bản không có tình người.
Lại không nghĩ đến anh lại quay đầu lại đón cô, xem ra cũng không tệ như vậy.
Ánh mắt Đàm Tây Trạch chuyển động, đối diện với tầm mắt của cô trên cửa xe.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh vô cùng sâu.
Có cảm giác như thể bị bắt gặp đang nhìn trộm, Tống Mịch chột dạ chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Đàm Tây Trạch lại xem như không có gì, vẫn thông qua cửa kính nhìn cô chằm chằm.
“Xuống ở đâu?”
“Nếu có thể, có thể đưa tôi về nhà được không?” Tống Mịch nói: “Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến rồi.”
Đàm Tây Trạch: “Địa chỉ.”
Tống Mịch báo địa chỉ, Chu Lãng đang lái xe ở phía trước lập tức hiểu ý mà tiếp lời: “Được.”
Ngồi ở ghế sau cùng với Đàm Tây Trạch, Tống Mịch an tĩnh như gà, đến nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn anh một cái, cảm thấy cả người như bị thứ gì đó trói chặt.