Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley

Chương 27: Xe tôi không chở người bệnh AIDS

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chạy trong mưa to gió lớn như thế này là một chuyện vô cùng đau khổ, Tống Mịch cảm thấy những giọt mưa rơi trên người và trên mặt đều vô cùng đau xót, một cơn đau dày đặc âm ỉ.

Tống Mịch ngừng ở trước cửa sau xe Rolls-Royce, giơ tay nhẹ nhàng gõ ba lần lên cửa xe bằng pha lê.

“Anh Tây.”

Tiếng nói của cô xen lẫn trong cơn giông bão, cũng không biết được là anh có nghe thấy được hay không.

Một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.

Tống Mịch lại giơ tay gõ gõ vào cửa sổ xe, nói lớn hơn một chút: “Anh Tây.”

Lần này, cửa sổ xe tối màu cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống, gương mặt Đàm Tây Trạch dần lộ rõ sau cánh cửa kính, mũi cao thẳng tăm tắp.

Anh chậm rãi quay đầu lại.

“Có chuyện gì sao?”

Toàn thân Tống Mịch không có chỗ nào là khô ráo, mái tóc ngắn màu đen dính sát vào mặt, có vẻ chỉ lớn bằng bàn tay, đôi mắt thậm chí còn lớn hơn khuôn mặt.

Đôi mắt nai con ướt dầm dề, như thể đã hút hết toàn bộ những dấu hiệu sắp mưa xung quanh vào đấy.

Thành khẩn nhìn Đàm Tây Trạch chằm chằm.

“Anh Tây, ở chỗ này không dễ bắt xe taxi.” Cô hơi khom lưng nói chuyện với anh: “Anh có thể cho tôi quá gian một đoạn được không?”

Đàm Tây Trạch không lộ ra biểu cảm nào nhìn cô.

Tim Tống Mịch dần trở nên hồi hộp.

Cho dù giờ phút này tầm mắt của hai người đang ngang nhau nhưng mà người đàn ông này vẫn cho người ta một loại cảm giác nhìn từ trên xuống vô cùng mãnh liệt, không tính là đặc biệt rõ ràng, lại làm cho người khác khó thể lờ đi nó.

Đàm Tây Trạch ngồi ở bên cạnh cô, khoảng cách rất gần, làm cho Tống Mịch nhìn thấy rõ đôi mắt của anh hơn.

Là một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi xếch lên.

Theo logic mà nói, mắt đào hoa vốn nên đa tình giàu cảm xúc nhưng đôi mắt của anh lại vô cùng lạnh lùng vô tình.

Thật sự lạnh nhạt.

Tống Mịch đáng thương hỏi tiếp: “Có được không?”

Nói xong còn hợp với tình hình mà ho khan, không cần nhìn cũng thấy vô cùng thê thảm.

Đàm Tây Trạch chờ cô ho xong.

SẮc mặt anh không chút thay đổi, môi mỏng khẽ mở, thong thả ung dung nói: “Xe của tôi không chở người bệnh AIDS.”

“…”

“?”

Tống Mịch ngơ người.

Đó không phải là vì giúp anh đuổi vị hôn thê trước si tình hay sao?

Không chờ cô giải thích, Rolls-Royce đã phô ra tính năng không làm thất vọng với mức giá cả của nó, phóng đi nhanh như gió, chỉ để lại hai ánh đèn đỏ đỏ ở đuôi xe ẩn hiện trong cơn mưa cho Tống Mịch.

Tôi: “&%*#@%&…”

Trời ơi!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »