Chương 2: Tăng ca

Đúng vậy.

Tống Mịch rất rõ, lương của bản thân và lượng sách được tiêu thụ là tương đương: “Vâng.”

“Chọn lại một chủ đề mới, gửi vào email cho tôi rồi mới được tan làm.” Khưu Đan nhét bản kế hoạch cũ vào lòng Tống Mịch.

Tống Mịch quay đi, bắt đầu ho dữ dội.

Khưu Đan vỗ vai cô ấy, nói: “Tôi cũng không muốn để một người sức khoẻ không tốt phải tăng ca, nhưng vừa nhận được tin nói gần đây sẽ có lãnh đạo cấp cao đột nhiên đến kiểm tra, Bạch Nhật là công ty xuất bản lớn nhất của tập đoàn, nói không chừng đang ở đầu súng rồi.”

Lãnh đạo cấp cao sao?

Tống Mịch hiếu kì hỏi: “Lãnh đạo cấp cao mức nào?”

“Nghe nói là Đàm Tây Trạch, Đàm tổng.”

Chỉ cần là ở Độ Thành, không ai không biết Đàm Tây Trạch. Ba chữ này thường xuyên được nhắc đến.

Học đại học liên thông thạc sỹ tại trường đại học tinh anh siêu cấp G5 nổi tiếng của châu Âu, đại học Luân Đôn, thành tích chuyên ngành các năm đều xếp thứ nhất, đã phát biểu trên ba mươi bài báo được đăng trên các hội nghị hàng đầu thế giới, điểm tốt nghiệp đạt tối đa.

Nhiều vị tiền bối trong lĩnh vực tài chính vô cùng tán thưởng anh ta, dự đoán anh ta sẽ là một nhân vật truyền kỳ trong ngành này.

Sau khi Đàm Tây Trạch về nước, tất cả những dự đoán đã được chứng minh.



Trong ba năm kể từ khi tiếp quản tập đoàn Anh Đạt, mỗi năm anh ta đều đạt được thành tích đáng kinh ngạc trong việc xoay chuyển tài sản và nhanh chóng trở thành nhân vật bí ẩn đứng đầu danh sách những người giàu.

Tại sao lại nói anh ta bí ẩn?

Đàm Tây Trạch chưa từng xuất hiện trước công chúng, những thông tin liên quan đến anh ta chỉ là thông qua những dòng chữ chi chít mà thôi. Những nhà truyền thông có giỏi cỡ nào cũng không chụp được một bức ảnh của anh ta để làm trang bìa cho sách về tài chính.

“Không đến mức vậy chứ.” Tống Mịch nói: “Tập đoàn Anh Đạt liên quan tới nhiều lĩnh vực như vậy, bất động sản, trang sức đá quý, điện ảnh giả trí… không đến mức lại chạy tới một công ty xuất bản thanh tra bất ngờ chứ?”

Khưu Đan nhún vai nói: “Ai biết được, ngộ nhỡ thì sao? Cho nên thời gian này chúng ta cần tập trung tinh thần làm tốt công việc, nếu như Đàm tổng có xuống kiểm tra thì chúng ta cũng có chút thành tích để nói.

Tống Mịch gật đầu nói: “Vâng.”



Vào nhà vệ sinh rửa tay xong, dọc đường Tống Mịch luôn lấy tay che miệng đang ho, lúc quay về chỗ làm việc thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Bạn trai của cô - Thịnh Khai Hứa gọi tới.

Thịnh Khai Hứa dùng giọng điệu vô cùng tiếc nuối nói: “Em yêu, anh muốn nói với em một chuyện nhưng em đừng giận nhé.”

“Chuyện gì vậy?”