Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ lúc Lục Hành Sâm biết vợ mình còn sống, đồng thời còn sinh một đứa con gái, anh liền không ngừng nghỉ nhờ người đi điều tra xem mấy năm qua cô ở đâu, trải qua chuyện gì, cùng, người đàn ông đi cùng con gái anh là ai. Chỉ là bạn bè cũng nói rõ với anh, hiện tại tin tức không được toàn diện, ngoại trừ tên đăng ký khách sạn, những cái khác đều không rõ lắm, họ cũng không có người quen ở hệ thống liên quan, huống chi ở thời đại này, tin tức của cả nước cũng không được chia sẻ trong thời gian thực, chuyện anh muốn tra rõ ràng, lại không làm lộ thì sẽ phải mất một thời gian.

Thuận lợi, có lẽ mấy ngày là tra được, không thuận lợi, khả năng đến hơn một tuần lễ.

Theo lý mà nói, Lục Hành Sâm đã chờ đợi hơn mười năm, nhất định sẽ không để đến mấy phút nhất thời này, nhưng trên thực tế, anh rất nóng vội, nhất là khi nhìn thấy con gái đi cùng với một người đàn ông xa lạ, thật sự quá nguy hiểm. Anh không yên lòng, bảo bạn ở Hồng Kông mời hai người có đến quan sát, chỉ cần cô và con gái anh có chút nguy hiểm, anh sẽ không bao giờ ngồi yên.

Hai ngày này, anh không để ý tới ăn cũng không đoái hoài tới đi ngủ, trong đầu chỉ toànhai mẹ con.

Một lúc vui vẻ đến tột đỉnh, một lúc lại như rơi xuống vực sâu.

Anh không hiểu, cũng nghĩ không thông, vì sao sau khi cô biết mình mang thai vẫn không quay lại tìm anh?

Nhớ tới con gái nhìn thấy búp bê Barbie ở siêu thị nhưng lại rất ngoan ngoãn không đòi mua, có thể thấy những năm nay phải khổ thế nào, anh biết mình sai, nhưng anh cũng là cha của con, chẳng lẽ cô cho rằng người đàn ông khác đối với con còn tốt hơn cả cha ruột là anh sao?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay tại lúc anh chịu tra tấn như mười năm trước, người theo dõi gửi tới mấy tấm ảnh.

Trong tấm ảnh, một người phụ nữ kéo tay một người đàn ông, hai người cùng nhau tiến vào một căn hộ cao cấp, một cái khác chụp ảnh người đàn ông đi ra từ căn hộ, ảnh chụp biểu hiện thời gian đã rạng sáng, cô nam quả nữ lại còn có tư thế thân mật như vậy, có thể trong mấy giờ này đã xảy ra chuyện gì.

Lục Hành Sâm không thể tin nhìn ảnh chụp.

Người theo dõi cũng gửi tin nhắn, tin nhắn cho thấy người phụ nữ đó là diễn viên nổi tiếng Tô Tuyết, căn hộ cao cấp mà họ ra vào cũng là nơi ở của Tô Tuyết.

Chuyện liên quan tới Thẩm Thấm những năm gần đây, mặc dù còn chưa tra rõ ràng, nhưng từ những ảnh chụp tư liệu hiện có, cô có không ít quan hệ với người đàn ông kia, không phải vậy thì sao có thể để cho con gái ra ngoài cùng với người đàn ông kia. Mấy ngày nay, anh nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, luôn luôn thức né qua loại khả năng “Cô ở bên người khác”.

Nếu như bọn họ thật sự là loại quan hệ đó, vậy cô có biết nhân phẩm của người đàn ông kia không?

Không chỉ có tay nắm tay con gái kế mười mấy tuổi, còn nửa đêm hẹn hò với người phụ nữ khác, người đàn ông như vậy cũng xứng đáng để cô dựa vào sao?

Lúc này Lục Hành Sâm liền quyết định, để cho người đem ảnh chụp đưa cho chó săn ảnh. Muốn để cô nhìn thật kỹ, người đàn ông mà cô chọn là thêt loại gì.

Nhưng khi vừa gọi điện thoại qua, anh lại lập tức cúp điện thoại.

Anh mệt mỏi bóp sống mũi.

Vẫn là quên đi.



Cùng lúc đó, Tống Tiền Tiến cũng gọi điện thoại cho Lạc Thiên Viễn, “Thiên Viễn, mình điều tra ra khách sạn kia không có hoạt động rút thưởng gia đình gì cả.”

Lạc Thiên Viễn ngồi trên ghế, chẳng bất ngờ với kết quả này lắm, trầm ngâm nói: “Còn có tình huống đặc biệt gì không, chắc nhân viên lễ tân kia sẽ biết gì đó đấy.”

Tống Tiền Tiến ừ một tiếng, “Có một chuyện rất kỳ quái, mình không biết có phải là trùng hợp không, mình bảo người điều tra danh sách khách sạn, thế mà Lục Hành Sâm cũng ở khách sạn này, Thiên Viễn, cậu nói xem chuyện này có phải do anh ta sắp xếp không?” Không đợi Lạc Thiên Viễn trả lời, anh còn nói, “Không đúng, không phải nói anh ta tìm vợ mình rất nhiều năm à, nếu thật sự phát hiện Thanh Nhược, anh ta có thể bình tĩnh vậy à?”

Lạc Thiên Viễn nghe lời này, liền biết chuyện này tám chín phần mười chuyện này có liên quan tới Lục Hành Sâm.

Bất quá vẫn là muốn đi chứng thực một chút.

Nếu như Lục Hành Sâm biết Thẩm Thanh Nhược ở chỗ này, vì sao anh ta lại án binh bất động?

Chuyện này nhất định phải làm rõ ràng.

Lúc này Lạc Thiên Viễn liền quyết định: “Tiền Tiến, cậu sắp xếp cho mình hai người đáng tin đi theo dõi Lục Hành Sâm, mình nhớ cậu có quen một cảnh sát ở Hồng Kông, đúng không?”

Tống Tiền Tiến: “Ừm, đúng thế.”

“Ngày mai mình sẽ đi qua một chuyến, cậu đưa cảnh sát kia đi dạo quanh khu khách sạn đi, tùy lúc chú ý tình huống bên này.”

“Được.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngày thứ hai Lạc Thiên Viễn liền chuẩn bị đến kia khách sạn nhận thưởng, nếu như chuyện này thật sự do Lục Hành Sâm sắp xếp, anh nhất định sẽ không hành động mà không có chuẩn bị gì.

Đương nhiên trước khi đến khách sạn, Lạc Thiên Viễn cũng bảo Thẩm Thanh Nhược gọi điện thoại cho tiếp tân khách sạn.

Lạc Thiên Viễn không có ý định nói cho Thẩm Thanh Nhược biết trước khi làm rõ mọi chuyện, nhân tiện nói: “Tôi qua bên kia làm chút việc, tiện đường đi qua khách sạn, vừa vặn đi nhận thưởng luôn, cô hỏi tiếp tân xem dùng căn cước có nhận thưởng được không.”

Thẩm Thanh Nhược nhớ tới tình trạng con trai, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Sau khi xác nhận chuyện chỉ cần căn cước là có thể nhận thưởng với tiếp tân, Lạc Thiên Viễn cầm thẻ căn cước của Thẩm Thanh Nhược rời khỏi Vịnh Tinh Nguyệt.

Khi Lạc Thiên Viễn đi vào khách sạn, nhân viên lễ tân ngây ngẩn cả người: “Chúng tôi gọi Thẩm tiểu thư đến nhận thưởng.”

Nụ cười trên mặt Lạc Thiên Viễn không thay đổi: “Tôi đến nhận thưởng cũng vậy.”

Nhân viên lễ tân cảm thấy kinh ngạc, “Chỗ chúng tôi cần phải tự đến nhận.”

Lạc Thiên Viễn: “Nhưng hôm nay lúc cô ấy gọi điện đến, tôi ở bên cạnh nghe thấy bên này chỉ cần thẻ căn cước cũng nhận được mà.”

Anh dừng một chút, nhìn quanh bốn phía, “Không bằng mời quản lí của cô ra nói chuyện xem, nhận thưởng thôi mà, không phải chỉ cần mang thẻ căn cước sao, cô ấy ở nhà chăm con, không có thời gian ra, tôi không thể đến nhận thưởng thay?”

Tiếp tân có chút kinh hoảng, liền thốt ra: “Vậy tôi gọi điện xác minh với Thẩm tiểu thư một chút.”

Lạc Thiên Viễn buông tay, “Vậy cô nhanh lên.”

Tiếp tân vừa cúi đầu bấm điện thoại, vừa dùng ánh mắt chú ý Lạc Thiên Viễn, điện thoại rất nhanh liền nhận.

Giọng nữ ôn nhu, lễ phép bên kia điện thoại vang lên: “Xin chào.”

Nhân viên lễ tân vội vàng nói: “Thẩm tiểu thư, cô không có thời gian đến nhận thưởng ạ?”

“Vâng, trong nhà có một chút chuyện không đi được.” Thẩm Thanh Nhược dừng một chút, “Tôi nhờ người đến nhận thưởng hộ, mang theo thẻ căn cước của tôi, không được sao?”

Nhân viên lễ tân uể oải, không nghĩ tới ngay cả chuyện này cũng không thể làm tốt, “Có thể có thể, chỉ là tôi phải xác thực với cô một số thứ.”

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, đầu kia truyền đến một giọng nữ: “Có phải là cha cháu gọi đến không?”



Thẩm Thanh Nhược quay đầu, nhìn thấy Lạc Thư Nhan đi từ trên thang xuống, khuôn mặt vui vẻ, cô gật đầu, “Tiểu thư, ngại quá, cô đưa điện thoại cho anh ấy được không.”

Nói xong lời này, Thẩm Thanh Nhược đưa điện thoại di động đưa cho Lạc Thư Nhan.

Bên phía khách sạn, nhân viên lễ tân đưa điện thoại cho Lạc Thiên Viễn, trên mặt mang nụ cười lịch sử: “Bên kia tìm ngài có việc.”

Lạc Thiên Viễn nhận lấy điện thoại, alo một tiếng.

“Ba ba!” Lạc Thư Nhan gọi, “Ba ba, lúc về ba ba mua cho con một phần bánh nếp xoài lần trước được không?”

Lúc Lạc Thư Nhan đề xuất yêu cầu này, có chút chột dạ.

Bánh nếp xoài ăn rất ngon, nhưng cô ăn gạo nếp lại không dễ tiêu hóa, kiểu gì cũng sẽ khó chịu một lúc.

Nhưng một chút này cũng không phải không thể nhịn được.

Xích Thành cũng không có bánh nếp xoài ăn ngon như vậy.

Lạc Thiên Viễn bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không đồng ý. Ai bảo con gái thích ăn chứ, nhưng vẫn phải đến hàng thuốc mua thuốc tiêu hóa cho trẻ, miễn cho con gái ăn bánh nếp xong lại kêu không thoải mái.

Chờ sau khi cúp điện thoại, nhân viên lễ tân đưa vé vào công viên Hải Dương với búp bê Barbie đã chuẩn bị xong cho Lạc Thiên Viễn.

Lúc Lạc Thiên Viễn quay người ra khỏi khách sạn, không để lại dấu vết nhìn qua phía đại sảnh khách sạn, có mấy vị khách ở đại sảnh, trong đó có một người mặc âu phục đi giày da ngồi trên ghế sô pha, đang cúi đầu đọc báo.

Đối với Lục Hành Sâm, Lạc Thiên Viễn cũng không lạ lẫm gì, mấy năm qua, thỉnh thoảng anh cũng chú ý tới tình trạng của Thịnh Xa.

Anh liếc mắt một cái liền nhận ra người kia là Lục Hành Sâm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Hành Sâm đã nhàn rỗi đến mức ngồi gϊếŧ thời gian ở đại sảnh khách sạn à? Hiển nhiên không phải, nhất định là anh ta đang chờ người nào đó.

Chờ sau khi Lạc Thiên Viễn rời đi, Lục Hành Sâm trở lại phòng khách sạn, vừa rồi nhân viên lễ tân lén bấm nút ghi âm cuộc gọi lúc nói chuyện với Thẩm Thanh Nhược, hiện tại nội dung cuộc điện thoại này Lục Hành Sâm cũng nghe được.

Lúc nghe thấy giọng của Thẩm Thấm, đầu óc Lục Hành Sâm trống rỗng.

Anh kinh ngạc, động cũng không dám động.

Tất cả niềm vui mất đi được lấy lại được ngay lúc đó, sau khi nghe tiếng “ba ba” từ con gái, sự tỉnh táo của anh hoàn toàn sụp đổ.

Vì sao con gái anh lại gọi người khác là ba ba?



Lạc Thiên Viễn càng khẳng định hoạt động này của khách sạn là do Lục Hành Sâm giở trò.

Nhìn búp bê Barbie trên ghế phụ lái, trong lòng anh có một suy đoán, nhưng suy đoán này phải hỏi quá Thẩm Thanh Nhược thì mới có thể xác nhận được.

Lúc anh từ khách sạn quay lại vịnh Tinh Nguyệt, hai đứa bé đều đã ăn cơm xong đi ngủ trưa.

Anh gọi Thẩm Thanh Nhược, hai người tới vườn hoa bên ngoài biệt thự, xác định xung quanh không có ai, anh mới hỏi: “Thanh Nhược, có chút chuyện liên quan tới hoạt động gia đình của khách sạn tôi muốn hỏi, lúc ấy cô điền những mục nào?”

Thẩm Thanh Nhược cũng không ngốc, từ buổi sáng hôm nay cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này nghe thấy Lạc Thiên Viễn hỏi như vậy, lo nghĩ càng nhiều hơn, cô nhìn về phía anh, cau mày hỏi: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ừm, có một chút chuyện, nhưng cô phải trả lời vấn đề tôi đã hỏi trước.”

Lúc này Thẩm Thanh Nhược mới nhớ lại.

Kỳ thật hoạt động rút thưởng của khách sạn này có chút vấn đề, rõ ràng phần thưởng là vé vào công viên Hải Dương, cô cũng từng nghe đồng nghiệp nói qua, Một số cửa hàng bách hóa, bao gồm cả khách sạn, thỉnh thoảng tung ra các hoạt động như vậy để tuyên truyền. Cô không nghĩ gì nhiều nhưng đến khi Lạc Thiên Viễn mang giải thưởng về, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Phần thưởng là vé vào công viện Hải Dương, sao lại tặng thêm một con búp bê Barbie còn đắt vé vào công viên rất nhiều kia?

Nhưng cô cũng chỉ lướt qua trong đầu một lần, nghĩ đến Lạc Thiên Viễn đi lĩnh thưởng, anh không nói có vấn đề gì, vậy thì không có vấn đề.

Nào biết được cô vẫn chưa hoàn toàn yên lòng, liền nghe thấy Lạc Thiên Viễn hỏi vấn đề như vậy.

Trong nháy mắt, tim của cô nhảy lên đến cuống họng, cố gắng nhớ lại: “Tờ đơn cũng giống như tờ đơn mà nhận viên tiêu thụ phát lúc tôi đi dạo phố, điền tên cùng số điện thoại, còn có số phòng ở.” nhớ tới cái gì, cô bỗng nhiên mở to hai mắt, “Đúng, trên danh sách cũng điền ngày tháng năm sinh của đứa nhỏ, lúc ấy tôi điền sai ngày, điền ngày sinh của Tiểu Yến!”

Có rất nhiều vụ bắt cóc ở Hồng Kông. Không bao giờ thiếu những kẻ liều lĩnh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quả thật Lạc Thiên Viễn che giấu rất khá, đến bây giờ cũng không có mấy người biết tình huống thật của anh, nhưng nếu ai đó phát hiện ra anh là người giàu, muốn bắt cóc Thư Nhan để tống tiền thì sao?

Thẩm Thanh Nhược lập tức hoảng loạn: “Thiên Viễn, có chuyện gì sao? Không được, tôi phải lên lầu xem thử!”

Cô muốn lên lầu xem tình trạng của Thư Nhan có tốt không, nếu như bởi vì liên quan tới cô, mà khiến Thư Nhan rơi vào nguy hiểm, cô sẽ tự trách mình cả đời mất.

Lạc Thiên Viễn nắm lấy cổ tay cô, lại buông ra rất nhanh, vẻ mặt anh nghiêm túc: “Thanh Nhược, cô bình tĩnh một chút, nghe tôi nói, không có liên quan gì tới Thư Nhan. Khách sạn kia cũng chẳng có hoạt động rút thưởng gì cả, có người lợi dụng tâm lý không đề phòng nhân viên lễ tân của khách hàng, nếu như tôi không có đoán sai, người có lẽ là Lục Hành Sâm, Tiền Tiến đã thăm dò qua, danh sách khách trong khách sạn có tên anh ta, mà tôi cũng tìm người theo dõi, hành vi của anh ta rất kỳ quái, hôm nay lúc tôi đi nhận thưởng, cũng nhìn thấy anh ta ở đại sảnh khách sạn.”

“Nhưng nó thực sự khiến tôi chắc chắn rằng anh ta là người đã làm điều này, là vì con búp bê Barbie kia.”

“Hẳn là cô cũng nhìn ra được, búp bê Barbie này có giá trị không nhỏ, trên đường về tôi vẫn luôn không hiểu, nhưng khi nghe cô bảo ghi sai sinh nhật của Thư Nhan thành sinh nhật Tiểu Yến, tôi mới xác định. Cô ở chung phòng với Thư Nhan, lúc điền tờ khai gia đình, điền sinh nhật Thẩm Yến, Lục Hành Sâm tính thời gian, chắc đã hiểu lầm Thư Nhan là con gái của anh ta.”

Hết sự trùng hợp này đến hiểu nhầm khác, cuối cùng đã khiến Lục Hành Sâm tưởng lầm Thư Nhan là con gái anh ta, cũng bởi vì lớp quan hệ này, cho nên đến tận bây giờ anh ta mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thẩm Thanh Nhược kinh ngạc nhìn Lạc Thiên Viễn, nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần.

Bởi vì cô lại đột nhiên nhớ tới một chi tiết, lúc ấy hình như nhân viên lễ tân có khen, nói da của hai mẹ còn đều trắng, là thăm dò sao?



Trong phòng trên tầng, Lạc Thư Nhan ngủ trưa say sưa.

Không biết chuyện gì xảy ra, mọi khi cô ngủ trưa sẽ không mơ gì, nhưng hôm nay lại mơ một giấc mơ kỳ quái.

Tựa như giấc mơ mấy năm trước, cô trong mơ, đang mở một quyển tuyển thuyết mạng trên web, tên truyện là « Thiên tài bảo bối: Mẹ mảnh mai mang theo bóng chạy», lúc đầu cô cũng không muốn đọc tiểu thuyết này, nhưng lại như thể có người đang điều khiển tay cô, khiến cho cô ấn mở thiên tiểu thuyết này.

Nội dung trong tiểu thuyết rất cẩu huyết, kiểu ngược luyến kinh điển, trước ngược nữ sau ngược nam.

Ông của nữ chính Thẩm Thấm sống ở thời kỳ không hòa bình, lấy sức của mình, cứu một nhà của bạn tốt, về sau hai nhà có liên hệ chặt chẽ, nhà họ Lục càng ngày càng tốt, chuyện làm ăn càng làm càng lớn, mà nhà họ Thẩm bởi vì ít người, năng lực của đời sau cũng không nhiều, dần dần bắt đầu xuống dốc, ông Lục có qua có lại, vì trợ giúp bạn tốt, đính ước cho cháu trai với cháu gái nhà họ Thẩm.

Về sau ông Lục qua đời, Lục tiên sinh nối tiếp, mà Lục phu nhân cũng không hài lòng với hôn ước mà ông nội để lại cho con trai, bà đã sớm có sẵn con dâu vừa ý, mà nam chính Lục Hành Sâm cũng không có tình cảm gì với Thẩm Thấm, ngay tại lúc nhà họ Thẩm định chủ động hủy bỏ hôn ước, Thẩm Thấm cùng Lục Hành Sâm bị người tính kế phát sinh tình một đêm, còn bị người phát hiện, bản thân Lục tiên sinh cũng không muốn vi phạm lời thề với người cha đã khuất, lúc này liền trịnh trọng hỏi cưới với nhà họ Thẩm.

Lục Hành Sâm dưới sự châm ngòi của nữ phụ Cố Thiến, tưởng lầm là Thẩm Thấm tính kế mình, cho dù đã cưới, hầu như chỉ đối xử lạnh nhạt với Thẩm Thấm.

Sau khi nhận hết đủ loại đau khổ với hiểu nhầm, Thẩm Thấm nản lòng thoái chí, lại thêm mẹ qua đời vì bệnh, liền có suy nghĩ muốn tự tử, lúc cô chuẩn bị kết thúc sinh mạng của mình, nghĩ đến nhắc nhở của mẹ với mình, nhất định phải sống vui vẻ, thế là tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy, làm cho tất cả mọi người đều tưởng cô đã chết, dưới cơ duyên xảo hợp, cô mai danh ẩn tích bắt đầu một cuộc sống mới.

Chỉ là cô không nghĩ tới, lúc rời đi, cô đã có thai.

Đổi tên thành Thẩm Thanh Nhược cô càng tích cực cố gắng sinh hoạt, một mình nuôi lớn con trai, cũng coi như có niềm vui trong nỗi khổ. Vào năm con trai cô bảy tuổi, cô ngoài ý muốn bị trợ lý của Lục Hành Sâm tìm thấy. Mà Lục Hành Sâm trải qua mấy năm tra tấn chính mình cuối cùng cũng biết người trong lòng là Thẩm Thấm, đối mặt với người yêu đã mất, anh mừng rỡ như điên…



Lạc Thư Nhan bửng tỉnh từ trong mơ, hai mắt đờ đẫn nhìn đèn treo thủy tinh đẹp đẽ, vẻ mặt mờ mịt, giống như không biết giờ phút này mình đang ở chỗ nào, mình là ai, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: … A???

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc trước tôi từng nói, từ khi hai nhân vật chính của hai tiểu thuyết gặp nhau, đã sinh ra hiệu ứng cánh bướm.

Hướng phát triển với kết cục sẽ thay đổi.

***
« Chương TrướcChương Tiếp »