Chương 20

Lạc Thiên Viễn lúc còn trong sân trường là một nhân vật phong vân, cùng có bề ngoài xuất sắc, thành tích ưu tú, Tần Vũ Đồng cũng là hoa hậu giảng đường mà mọi người công nhận.

Cô xinh đẹp hào phóng, tâm địa thiện lương, cười lên cho người ta có cảm giác như gió xuân hiu hiu.

Có bạn học nữ như này, tại ký túc xá nam được nhắc đến nhiều nhất, Lạc Thiên Viễn khi đó là thiếu niên chừng hai mươi, thiếu niên vô tư, cô lại xinh như vậy, đôi khi anh cũng tham gia bàn tán với đám con trai, chỗ khác biệt lớn nhất của anh với đám con trai kia là anh có cơ hội tiếp xúc với Tần Vũ Đồng. Bọn họ học cùng một khóa nhưng khác ngành, hội liên hoan tân sinh viên hàng năm đều do bọn họ chủ trì, một tới hai đi cũng coi như có quen biết, Tần Vũ Đồng gặp ai cũng mỉm cười, duy chỉ có gặp Lạc Thiên Viễn sẽ đỏ mặt.

Lạc Thiên Viễn làm người trượng nghĩa, đối xử với mọi người lại ôn hòa, có một lần trong lúc luyện tập, thân thể Tần Vũ Đồng không thoải mái, còn choáng, là Lạc Thiên Viễn cõng cô đến phòng y tế. Năm đó trai tài gái sắc, người người đều cảm thấy hai người họ xứng đôi, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng bọn họ lại không ở bên nhau.

Tần Vũ Đồng gọi một cốc trà xanh, cúi đầu dùng thìa nhỏ khuấy đều, ngẩng đầu lên lần nữa thì vừa vặn đối mắt với Lạc Thiên Viễn, tim cô đập nhanh hơn, bây giờ cô đã không còn là thiếu nữ chừng đôi mươi, sự trưởng thành những năm qua sớm giúp cô học được cách che dấu cảm xúc, giờ phút này cô trấn định tự nhiên, làm bộ lơ đãng hỏi: “Nghe nói bây giờ anh ở Ninh thành, sống có tốt không?”

Hình như tâm tư Lạc Thiên Viễn cũng không đặt tại tách cà phê: “Cũng không tệ lắm.”

Tần Vũ Đồng bất bình thay cho Lạc Thiên Viễn, cho tới bây giờ cô không nghĩ tới một người tài giỏi như anh thế mà cam tâm ở lại một thành phố nhỏ, căn bản không có cách thi triển quyền cước. Anh nên thuộc về thành phố lớn, ở thành phố lớn theo đuổi mộng tưởng, khát vọng mới đúng.

Nhưng mà hiện tại cô cũng không có tư cách khuyên giải anh nên đưa ra lựa chọn có lý hơn cho cuộc sống.

Cô nghĩ, anh như vậy có lẽ là vì con gái anh.

Trên thực tế, cô biết mình không nên giận chó đánh mèo một đứa bé còn rất ngây thơ, thế nhưng khi nghĩ đến Lạc Thiên Viễn bởi vì con gái của anh mà lựa chọn sinh sống trong một thành phố nhỏ, cô liền không nhịn được cơn giận.

“Bây giờ anh vẫn còn độc thân à?” Tần Vũ Đồng hỏi lời này lại lo lắng Lạc Thiên Viễn sẽ hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu, “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có ý tứ gì khác.”

Lạc Thiên Viễn cũng không bởi vì vấn đề đó của cô mà liên tưởng qua nhiều, so với thời khắc này ôn chuyện cũ, anh càng lo con gái ở đại sảnh có ngoan không hơn: “Ừm.”

Tần Vũ Đồng nghe vậy nội tâm kích động gợn sóng, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc không nên có, “Sao không tìm một người ở bên?”

“Kỳ thực anh không muốn kết hôn.” Lạc Thiên Viễn đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, lấy giọng điệu nói đùa nói: “Tương lai anh sẽ sống nương tựa với con gái.”

Động tác trong tay Tần Vũ Đồng dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thiên Viễn.

Không có ý định kết hôn?

Là đang nói đùa, hay là thật? Tần Vũ Đồng phát hiện mấy năm trôi qua, vậy mà cô lại không hiểu gì về Lạc Thiên Viễn.

Cô nhớ tới Hề Nguyệt, người hoành đao đoạt ái kia, người phụ nữ mang thai bức hôn sau khi sinh con liền rời đi kia.

Sâu trong nội tâm, cô không tin Lạc Thiên Viễn vì Hề Nguyệt mới làm ra quyết định này. Trước mặt người mình thích nhiều năm trước, Tần Vũ Đồng đã không cách nào giữ vững vẻ mặt tỉnh táo như khi ở trước mặt người khác, cô cười miễn cưỡng, giống như lảm nhảm việc nhà nói: “Anh vẫn liên hệ với Hề Nguyệt chứ? Hai ngày trước em có nghe mẹ nói, bây giờ cô ấy sống ở nước ngoài rất tốt, hình như đã kết hôn rồi.”

Biểu hiện của Lạc Thiên Viễn bình tĩnh, giống như không có chút kinh ngạc nào với tin tức này, anh bưng chén cà phê lên uống một ngụm, trên mặt còn mang theo ý cười ung dung: “Vậy rất tốt.”

Tần Vũ Đồng nhìn chằm chằm mặt Lạc Thiên Viễn, ý đồ tìm ra một phần biểu cảm mà cô có thể hiểu được, nhưng cô chỉ thấy được sự bình tĩnh.

Lạc Thiên Viễn thật lòng hi vọng Hề Nguyện có thể sống tốt, dù sao cũng là mẹ ruột của con anh, năm đó hai người chia tay trong hòa bình, không thiếu nợ gì nhau, cô cũng nói nếu có duyên phận cô sẽ quay lại thăm con, không có duyên phận liền để con bé coi như mẹ đẻ nó đã chết rồi đi.

Tần Vũ Đồng còn muốn hỏi gì đó, Lạc Thiên Viễn đã đứng dậy, mỉm cười nói: “Vũ Đồng, ngại quá, con gái của mình còn chờ ở ngoài, không thể tiếp tục ôn chuyện với cậu, lần sau có rảnh lại tụ họp.”

Sau khi Lạc Thiên Viễn nói xong, lấy một tờ một trăm tệ đặt trên thực đơn rồi rời đi.

Tần Vũ Đồng kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của anh.



Sau khi ba người lên xe lửa, tâm tình không còn vui vẻ như lúc tới.

Lạc Thiên Viễn đi lấy nước nóng về, thấy con gái đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, anh đi tới, khom lưng ngồi bên cạnh con bé, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, có phải đói bụng rồi không?”

Thẩm Yến ngồi ở giường đối diện, lúc đầu cậu còn đang lật báo, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thư Nhan một chút, thấy đối phương sắc mặt hồng hào, lại cúi đầu xuống tiếp tục làm việc của mình.

Chắc chắn không phải đói.

Hôm nay Lạc Thư Nhan vừa ăn đùi gà to lại ăn bánh mì, vừa rồi ở nhà ga lại uống một bình nước ngọt.

Lạc Thư Nhan không biết Thẩm Yến đã bóc phốt cô bao nhiêu, cô nhìn về phía ba ba, muốn nói lại thôi, cuối cùng thực tế không qua được cửa ải nội tâm, cô nhỏ giọng nói: “Ba ba, cô xinh đẹp kia là ai á?”

Đại khái là Lạc Thiên Viễn cũng không nghĩ tới con gái sẽ mẫn cảm như vậy, anh sửng sốt một hồi, bất đắc dĩ giải thích: “Là bạn hồi đại học của ba ba, vừa hay cô ấy có việc ở khách sạn nên mới vô tình gặp phải.”

Lạc Thư Nhan cũng không phải là bé gái dễ dỗ dành, lời của cô xinh đẹp kia, một chữ cô cũng không tin.

Cô cảm giác được, cô xinh đẹp kia thích ba ba của cô.

Vì sao lại có cảm giác như vậy á, cô giáo ở nhà trẻ trước kia cũng thích ba ba cô, cô giáo đặc biệt chăm sóc cô, mồ hôi lưng của bạn học khác chảy ướt áo, cô giáo không quản được, nhưng loại tình huống này sẽ không phát sinh trên người cô. Lúc ngủ trưa, trong phòng nóng, cô giáo ngồi quạt ngay bên cạnh giường cô, đối xử với cô hiền dịu.

Cô còn nhớ rõ giọng điệu với ánh mắt của cô giáo khi nói chuyện với ba ba, rõ ràng cô xinh đẹp kia cũng giống cô giáo.

Trùng hợp gặp được cái gì, lừa gạt trẻ nhỏ à.

Lạc Thư Nhan hừ hừ nói: “Còn lâu con mới tin.”

Lạc Thiên Viễn: “…”

“Ba ba, ba thích cô Tống hay thích cô xinh đẹp hôm nay.”

Lạc Thư Nhan đối với vấn đề này rất hiếu kì.

Nhưng cô không nghĩ tới, làm con gái lại hỏi ba ba những vấn đề này sẽ khiến người lớn xấu hổ.

Cho dù Lạc Thiên Viễn không để ý mấy việc này, nhưng giờ phút này con gái bảo bối dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng có chút không được tự nhiên.

Ngay tại lúc Lạc Thiên Viễn không biết nên trả lời như thế nào, lại nghe thấy nhóc con ngồi đối diện cười nói: “Lạc Thư Nhan, cậu có biết xấu hổ không đấy?”

“Thẩm Yến, cậu nghe lén ba con mình nói chuyện, cậu biết xấu hổ không?”

“Mình không có nghe lén, giọng cậu lớn tới mức toa xe bên cạnh còn nghe thấy được.”

“Cậu đừng có nói hươu nói vượn! Mình nói chuyện với ba ba, cậu không được xen vào!”

“Cậu mới bao lớn, mỗi ngày chỉ nghĩ mấy chuyện linh tinh, lúc làm bài tập cũng không thấy cậu để ý như vậy.”

...



Thế là, Lạc Thiên Viễn yên lặng lấy tay bịt kín lỗ tai.

Hai đứa bé này rất thích cãi nhau, anh cả Thẩm Thanh Nhược đối với loại tình huống này luôn xử lý lạnh, không giúp ai, chỉ cần không làm gì quá đáng, bọn họ sẽ không chen vào.

Bởi vậy nên thường xuyên phát sinh cảnh “Hai đứa trẻ tranh luận”, Lạc Thiên Viễn đã quen, cũng may cuối cùng con gái không có tiếp tục hỏi anh thích cô nào hơn, đúng là nên cảm ơn Thẩm Yến.



Buổi chiều ngày thứ hai bọn họ mới trở lại Ninh thành.

Lúc trên xe lửa Lạc Thư Nhan cũng không có ngủ say, chú ở sát vách ngáy quá to, ồn ào đến mức cô ngủ không nổi, lại thêm cô có chút lạ giường, hai ngày ngủ ở khách sạn Bắc Kinh cũng không ngon lắm, thế là sau khi ăn xong cơm tối tắm rửa, cô liền lên giường đi ngủ sớm.

Đang ngủ dở, Lạc Thư Nhan tỉnh lại, muốn đi vệ sinh, cô mê man tỉnh dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên bàn học, kim đồng hồ chỉ hướng mười một giờ.

Thế mà đã mười một giờ rồi.

Lúc chuẩn bị xỏ dép lê lại phát hiện dép lê của cô bị đá xuống dưới gầm giường, dứt khoát đi chân đất đến phòng rửa tay. Mở cửa phòng, cô đi tới phòng rửa tay, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện, cô vô thức dừng bước lại, lúc này ý thức khôi phục sự tỉnh táo, nghiêng tai lắng nghe, phát hiện là giọng của ba ba, hình như truyền đến từ phòng bếp.

Sau khi Lạc Thiên Viễn trở về liền vội vàng làm việc, cơm tối cũng không ăn nhiều, hiện tại đói bụng liền muốn nấu mì tôm ăn, anh vừa đun nước vừa gọi điện thoại với bạn tốt Tống Tiền Tiến.

“Mình đã ký hợp đồng kia rồi, ý nghĩ của Kha Vinh mình thấy rất ổn. Trứng gà không thể để không trong túi xách, mình thấy lợi nhuận hai năm nay trong xưởng cũng rất khả quan, hợp tác với khách nước ngoài bên kia cũng ổn, không bằng phân tán những lợi nhuận này ra, đầu tư vào các ngành nghề khác nhau.” Lạc Thiên Viễn dựa vào bồn rửa trong phòng bếp, “Yên tâm, mình đã nói trước với cậu ta là đầu tư trước một trăm vạn, một trăm vạn này chia làm ba lần đưa cho cậu ta, tỉ lệ cổ phần nhận được mình cũng vừa ý.”

Tống Tiền Tiến mấy năm này tiếp xúc nhiều với nước ngoài cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng sự sùng bài bội phục của anh ta với Lạc Thiên Viễn lại càng xuất ra từ nội tâm, anh luôn cảm thấy ánh mắt của Lạc Thiên Viễn so với anh càng lâu dài hơn, lần này cũng hoàn toàn ủng hộ cậu ta như trước đây: “Cậu nói là được, vừa vặn hai tháng này cũng sẽ kết toán với bên đối tác nước ngoài,sổ sách hẳn là có tài chính sung túc.”

Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng: “Phòng ở Bắc Kinh bên kia mình cũng xem kỹ rồi, Thư Nhan rất thích nên mình mua luôn rồi, làm thành hai chuyện này cũng coi như có thu hoạch.”

Tống Tiền Tiến trêu ghẹo anh: “Cậu đang chuẩn bị của đồ cưới, của hồi môn cho con gái trưởng đấy à.”

Đồ cưới? Lời này mà nói với ông bố già chắc chắn là tìm chết!

Lạc Thiên Viễn mắng anh: “Cút xa một chút.”

Hai người đàn ông còn trò chuyện điện thoại, đứng phía ngoài phòng bếp cách đó không xa Lạc Thư Nhan nghe thấy ba ba nói những lời này, cùng như bị người điểm huyệt, không nhúc nhích, biểu hiện hoảng hốt.

Cô bóp bóp cánh tay của mình ——

Đau!

Không phải là cô đang nằm mơ?

Hóa ra cô thật sự là phú nhị đại...

*

Tác giả có lời muốn nói:

【 phần kết thúc hôm nay, ngày mai tiếp tục, hẳn là hai chương. 】