Chương 5
Ngồi ở trong long kiệu, lòng nghĩ về Thụ Thanh, bề ngoài lạnh lùng của Hoằng Nhưng chậm rãi tan biến, thay vào đó là một vẻ ôn nhu không thể nói lên lời dần hiện trên khuôn mặt. Nhưng nhớ đến vẻ quan tâm lo lắng vừa rồi của Thụ Thanh đối với Viêm Hồi, bất giác y buông một tiếng thở dài,
Thụ Thanh, lòng của ngươi,
đến khi nào mới chỉ thuộc về mỗi mình ta?Tiểu Đức Tử tiến đến trước long kiệu, cất giọng nhắc nhở Hoàng Thượng còn ngồi ở phía trong: “Hoàng Thượng, đã tới rồi.”
Đi xuống kiệu, Hoằng Nhưng nhìn quần thần quỳ trên mặt đất nghênh giá, ánh mắt lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường thấy.
“Cung nghênh Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Mang theo khuôn mặt tuấn lãnh, Hoằng Nhưng nện bước đi đến bên cạnh long ỷ, chậm rãi ngồi xuống, nâng tay lên giữa không trung phất một cái: “Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Lễ bộ Thượng thư Lí Kiệt, tách ra khỏi đám quần thần, bước sang trái một bước tâu: “Hoàng Thượng, thần có việc khởi tấu.”
“Nói.”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vương của Hạo Vẫn quốc mới nhận một vị nghĩa muội, ban thưởng tên là Đức Ngưng công chúa, lần này vì mối hữu nghị giao hảo giữa lưỡng quốc, nàng được quốc chủ bọn họ nhờ vả, đặc phái sang làm thứ phi...”
Ngắt lời Lí Tể tướng, Hoằng Nhưng tức giận nói: “Trẫm không muốn nhắc lại lần thứ hai, hậu cung vĩnh viễn không nạp phi, viết thư hồi đáp cho Hạo Vẫn quốc quốc chủ, thành ý của y trẫm đã nhận được, đưa Đức Ngưng công chúa về đi.”
Biểu cảm của Hoàng Thượng lạnh lùng khiến trên trán Lí Kiệt đổ đầy mồ hôi, bị dọa đến câm như hến không dám nói gì nữa.
Giữa bầu không khí căng thẳng, nội các đại học sĩ Lô Tiến Nhiên bước ra phía trước một bước tâu: “Hoàng Thượng, nể mặt giao bang hai nước, ngài chí ít nên gặp mặt một lần.”
Nhìn đến đế sư trước chưa bao giờ can thiệp vào việc triều đường nay lại hiếm hoi mở miệng, Hoằng Nhưng trầm ngâm suy nghĩ một lát, nói: “Tiểu Đức Tử, tuyên.”
“Nô tài tuân chỉ, tuyên Đức Ngưng công chúa tiến điện.”
“Tuyên Đức Ngưng công chúa tiến điện.”
Thanh âm một tiếng nối tiếp một tiếng vang vọng truyền thẳng ra ngoài điện, không lâu sau một vị công chúa mặc phục sức đoan trang hoa lệ, ưu nhã nện bước, xuất hiện trong tầm mắt quần thần.
“Khấu kiến Hoàng Thượng, chúc Hoàng Thượng thân thể an khang, lưỡng quốc trọn đời giao hảo.” Lễ nghi nghiêm cẩn đúng mực, rất xứng với dáng vẻ của công chúa.
“Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Theo động tác đứng dậy, khẽ ngẩng khuôn mặt lên khiến sắc mặt Hoằng Nhưng thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức biến mất.
Thấy người dưới điện có dung mạo hao hao Thụ Thanh khiến mày Hoằng Nhưng phút chốc hơi nhíu lại, diện mạo Thụ Thanh không mang khí chất của nữ tử, chỉ là lớn lên nhã nhặn thanh tú một chút, mà vị Đức Ngưng công chúa trước mắt này lại là kết tinh giữa sự rắn rỏi của nam nhân với sự dịu nàng nữ nhân, nhìn vào làm cho bất cứ ai cũng không khỏi bị mê hoặc. Nhưng trong lòng Hoằng Nhưng vốn chỉ có Thụ Thanh, không hề có bất cứ hứng khởi nào đối với vị công chúa này: “Nhờ ngươi chuyển cáo tới Hạo Vẫn quốc quốc chủ, ý tốt của y trẫm sẽ ghi tạc vào lòng, trẫm cũng sẽ chuẩn bị hậu lễ để cảm tạ, thỉnh quay về.”
“Thỉnh chờ một chút, Hoàng Thượng, hoàng huynh phái Đức Ngưng đến chẳng những là vì gả cho ngài làm phi mà còn là vì hữu hảo giữa lưỡng quốc, ngài đã không muốn lấy Đức Ngưng, Đức Ngưng cũng không thể ép gả, vậy Đức Ngưng có thể ở lại Long Hãn Quốc vài ngày hay không?”
Hoằng Nhưng im lặng, khẽ gật đầu, trên mặt không chút xúc cảm.
“Tạ Hoàng Thượng.” Đức Ngưng cung người, trong mắt bừng lên nỗi hân hoan.
Không chờ Đức Ngưng hân hoan cho hết, thanh âm lạnh như băng lại lần nữa vang vọng khắp điện: “Hàn khanh gia.”
Hàn thượng thư Hàn Mộ Sinh, tiến bước lên: “Có thần.”
“Đức Ngưng công chúa mới tới đây, nhất định muốn tham quan cảnh sắc của bổn quốc, tuổi ngươi xấp xỉ với công chúa, vậy ngươi kết bạn với công chúa dẫn nàng đi du ngoạn kinh thành đi. Đức Ngưng công chúa, ngươi cũng dọn tới ở tạm nhà của Hàn khanh gia đi!”
“Thần tuân chỉ.”
Đức Ngưng nhăn mi: “Hoàng Thượng,....”
“Hàn khanh gia, ngươi nhớ phải thay trẫm tiếp đón Đức Ngưng công chúa chu đáo, nếu có chỗ nào làm công chúa phiền lòng, trẫm nhất định không tha cho ngươi.”
“Thần tất nhiên sẽ tiếp đón công chúa chu đáo, nhất định không phụ lòng Hoàng Thượng.”
Sự tình diễn ra khác xa so với tính toán, Đức Ngưng vội mở miệng nói: “Hoàng Thượng, Đức Ngưng không định....”
Cắt lời Đức Ngưng, ánh mắt Hoằng Nhưng lãnh đạm quét xuống quần thần: “Còn có bản tấu thì khởi tấu đi.”
Từ nhỏ đã thị hầu bên cạnh Hoàng Thượng, Tiểu Đức Tử nhìn ra tâm tình quân vương không vui, hiểu ý tiến lên trước một bước, giương giọng: “Có bản khởi tấu, vô sự bãi triều.”
Lặng im một hồi, xem ra không có người muốn nói thêm gì nữa, Tiểu Đức Tử mới cao giọng nói: “Bãi triều.”
“Cung đưa Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”