Chương 23
Một đường trầm mặc, chờ khi tới được tẩm cung, Hoằng Nhưng mới đem Thụ Thanh quăng lên giường, mang theo thanh âm lạnh như băng, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao ngươi lại bỏ đi? Là ta đối với ngươi không tốt? Hay vì điều gì khác?”
Tránh đi ánh mắt của Hoằng Nhưng, Thụ Thanh thong thả đứng thẳng dậy, cúi đầu chuyển hướng phía ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Ta không thích ở trong cung.”
Hoằng Nhưng mang theo song đồng tràn ngập quải niệm, nhìn thẳng vào Thụ Thanh, lãnh ý trong thanh âm cũng dần dần tan ra: “Ta có thể cùng ngươi tiêu dao thiên nhai, chỉ cần ngươi thích, dù là đi đâu cũng được.”
“... Thứ ta không thích... chính là ngươi.” Nói ra điều trái lương tâm, có lẽ nhìn qua thực dễ dàng, nhưng thực ra cũng tựa như đang cầm dao rạch từng đạo vết thương trong lòng mình vậy...
Ánh mắt chợt tụ đầy lãnh khốc băng hàn, nhiệt độ trong thanh âm Hoằng Nhưng cũng giảm đến điểm thấp nhất: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta không thích ngươi, ta không thương ngươi, ta....” Còn chưa kịp đem lời tuyệt tình nói hết, thần cánh hoa đột nhiên bị ngăn lại, khiến Thụ Thanh ngẩn ra, lúc này bị Hoằng Nhưng đầy người lửa giận bá đạo hôn trụ, lưỡi cùng lưỡi quấn quanh, không có một chút ôn nhu cùng thâm tình như trước kia, lưu lại chỉ còn có thống khổ cùng đau đớn.
Một lúc lâu sau, cho đến khi hơi thở Thụ Thanh dần dần không xong, Hoằng Nhưng mới chậm rãi rời đi đôi môi tái nhợt vô sắc kia: “Ngươi cả đời này, chỉ có thể thuộc về ta.”
Nghe được Hoằng Nhưng bá đạo tuyên ngôn, tâm Thụ Thanh phân không rõ là chua xót hay ngọt ngào: “Khụ khụ... Xin ngươi hãy thả ta đi!” Ta không muốn để cho ngươi chứng kiến ta từng bước một tiếp cận với cái chết, ta thà rằng để cho ngươi nghĩ rằng ta phụ lòng ngươi...
“Ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta, ngươi ngừng mơ tưởng đi!” Ánh mắt lợi hại, mang theo nồng hậu khí phách, khiến Thụ Thanh có chút thống khổ nhắm lại đôi mắt: “Ta không thuộc về ngươi....”
Song đồng hắc thủy kia nháy mắt hiện lên lửa giận, Hoằng Nhưng cúi người đem Thụ Thanh đơn bạc đặt ở dưới thân, không để cho Thụ Thanh cơ hội phản kháng gì, chế trụ hai cổ tay hắn: “Ngươi là của ta!” Lời vừa dứt tay kia liền bắt đầu mạnh mẽ xé rách quần áo Thụ Thanh, ánh mắt Hoằng Nhưng cũng bởi vì tức giận mà trở nên càng thêm thâm thúy.
Nhìn thân hình gầy yếu của Thụ Thanh dần dần quang lõa, hết thảy đập vào trong mắt khiến song mâu của Hoằng Nhưng hiện lên một tia thương tiếc, nhưng lại nghĩ tới Thụ Thanh muốn rời đi, lửa giận lại theo đó mà ập đến, lấn át nỗi chua xót trong lòng: “Ngươi là thuộc về ta!”
Đôi môi tràn ngập tức giận kề sát lên thần cánh hoa của Thụ Thanh, dùng răng nanh sắc nhọn cắn phệ môi hắn, cho đến khi trong miệng hai người đều có vị huyết tinh, Hoằng Nhưng mới mang theo nụ cười lạnh tựa hồ có chút ý trừng phạt rời đi đôi môi ẩn ẩn chảy ra vết máu của Thụ Thanh.
Không hề thương tiếc đem hai chân Thụ Thanh mở ra, nhìn u huyệt ở giữa, nhan sắc đồng tử của Hoằng Nhưng càng thêm thâm sâu. Liền cứ bảo trì tư thế như vậy, y mang theo khuôn mặt lạnh lùng mạnh mẽ xông vào hậu huyệt mềm mại kia. Cảm giác được phía dưới liên tiếp có dòng máu tươi dọc theo đùi chảy xuống, khiến cho Thụ Thanh lúc này đã muốn đau đến phát không ra thanh âm gì, sắc mặt càng thêm xanh trắng, nhưng sợ Hoằng Nhưng lo lắng, đành phải đem hai tay vô lực giấu đi khuôn mặt tái nhợt của mình.
Hoàn toàn bị du͙© vọиɠ cùng tức giận chi phối lý trí, Hoằng Nhưng không để ý đến tình trạng thân thể hiện tại của Thụ Thanh, chỉ theo đuổi bản năng nguyên thủy, mỗi một lần đĩnh nhập, đều dùng sức như muốn đâm thủng người dưới thân. Thụ Thanh tái nhợt mặt, hung hăng cắn môi dưới, chịu đựng đau đớn bị Hoằng Nhưng không ngừng gây ra trên thân thể, cho đến khi tầm mắt phía trước càng ngày càng mơ hồ, hắn mới chính thức được giải thoát mà ngất đi.
Nhận thấy tình trạng Thụ Thanh có chút không thích hợp, Hoằng Nhưng dừng lại động tác, nhíu mi kéo ra cánh tay mà Thụ Thanh che ở trước mặt, nương ánh nến nhìn đến đôi môi hắn tái nhợt, trên mặt không một tia huyết sắc, chỉ còn hai màu xanh trắng ánh vào trong mắt y, Hoằng Nhưng tâm căng thẳng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, đem Thụ Thanh nhanh ôm vào trong ngực, thất kinh hướng bên ngoài lớn tiếng hô to: “Người đâu! Mau triệu thái y!”