Chương 10
Thong thả đi tới, Đức Ngưng hành lễ với Hoàng Thượng đang ngồi trên điện: “Đức Ngưng khấu kiến Hoàng Thượng.”
Trở nếp may trên ống tay áo, Hoằng Nhưng không hề xem Đức Ngưng dù chỉ là một cái liếc mắt, lạnh giọng trả lời: “Bình thân.”
“Đức Ngưng ngày mai sẽ phải quay về Hạo Vẫn quốc, cho nên hôm nay mới phải phép mà đến cáo biệt Hoàng Thượng.” Không hề để tâm đến sự lạnh lùng của Hoàng Thượng đối với mình, nụ cười tao nhã của Đức Ngưng vẫn một mực hiện diện trên môi.
“Ân!”
Nét tươi rói vẫn chẳng đổi thay, nhưng trong giọng nói Đức Ngưng lại không khỏi bất giác mang theo nỗi buồn mất mát: “Hoàng Thượng, Đức Ngưng vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngài, tại sao Triệu đại nhân có thể có được tình yêu của ngài, mà bộ dáng Đức Ngưng thật rất giống hắn lại không thể?”
“Bởi vì ngươi không phải hắn.” Mỗi khi nghĩ đến Thụ Thanh, khuôn mặt Hoằng Nhưng chớp mắt lại trở nên vô cùng hiền hòa, ngay cả song đồng lạnh lẽo cũng phản chiếu tình ý dạt dào.
Đức Ngưng dáng vẻ phảng phất sự cô đơn: “Chẳng lẽ ta bề ngoài phải giống đến hắn từng li từng tí, ngài mới có thể thích ta?” Thì ra nàng vốn chẳng đủ tư cách để làm dù chỉ là một kẻ thế thân...
“Ta yêu không phải vẻ bề ngoài của hắn, nội tâm ngươi cho dù y hệt hắn, người ta yêu cũng sẽ chỉ là mình hắn.”
“Tại sao..?”
“Trẫm không có lý do gì phải giải thích với ngươi.” Ẩn đi vẻ hiền hòa trên mặt, ánh mắt Hoằng Nhưng lạị trở về vẻ lạnh lùng mà nó vốn dĩ.
Đức Ngưng trút một hơi thở dài, âm thầm lau đi vài vệt nước mắt trên khóe mi mình, cười trong đau khổ: “... Hắn thật sự..rất hạnh phúc.”
Ánh mắt sâu thẳm của Hoằng Nhưng, dần dần khoác lên lớp lớp thâm tình dày đặc không thể kể xiết: “Trẫm mới là người hạnh phúc.”
Chôn chặt nỗi buồn vào sâu trong đáy lòng, Đức Ngưng gắng gượng làm khuôn mặt mình mang theo nét vui vẻ: “Đức Ngưng trước khi đi.. có thể nào gặp mặt Triệu đại nhân dù chỉ một lần
được không?”
Liếc thấy sự cầu khẩn trong mắt Đức Ngưng, Hoằng Nhưng lặng thinh gật đầu.
“Tạ Hoàng Thượng, vậy xin cho Đức Ngưng lui.”
Dõi theo bóng dáng Đức Ngưng rời đi, hiện lên trong đáy mắt y là vẻ lạnh lùng như băng tuyết...
***
Đám thị hầu chờ trước cửa tẩm điện, nhìn đến Đức Ngưng công chúa bước chân xuống hoa kiệu, đồng loạt quỳ xuống mặt đất mà thưa: “Nô tài khấu kiến Đức Ngưng công chúa ”
“Bình thân.” Lời nói vừa dứt, Đức Ngưng không hai lời bước chân hướng về phía nội điện, còn chưa đặt chân tới, đã bị thị vệ thủ ở ngoài cửa can ngăn.
“Công chúa, Triệu đại nhân đang ngủ trưa, liệu ngài có thể đứng đây chờ thêm một canh giờ nữa?”
Đức Ngưng chau mày: “Bản cung không thể đi vào đợi sao?”
Thị vệ suy tư một chút, đoạn đáp: “Vậy xin công chúa chờ một lát.” Vừa nói xong, đã quay sang thì thầm to nhỏ với thị vệ bên cạnh, nửa nén hương sau vác một bộ bàn ghế từ trong điện đi ra, cũng xoay người về phía Đức Ngưng bày ra tư thế mời: “Công chúa, xin mời ngồi.”
Nhìn xem bàn ghế đã được đặt ngay ngắn trước mặt, vẻ mặt Đức Ngưng hiện rõ vẻ bất mãn: “Chẳng lẽ bản cung ngay cả quyền lợi vào điện chờ đều không được phê chuẩn?”
“Thỉnh công chúa thứ tội, Hoàng Thượng đã phân phó, trong khoảng thời gian Triệu đại nhân nghỉ ngơi, bất luận là ai cũng không thể đi vào quấy nhiễu.”
Đức Ngưng thở dài: “Bản cung đã biết.” Vừa mới đặt người xuống, thái giám thị hầu nội điện đã bước nhanh đi đến trước mặt nàng: “Tham kiến Đức Ngưng công chúa, Triệu đại nhân đã dậy, đại nhân nghênh đón ngài tới thăm.”
“Ân.” Gật đầu, Đức Ngưng đứng lên, đi vào nội điện...
Nhìn theo bóng dáng công chúa xa xa, Thụ Thanh chỉnh chu lại quần áo trên người mình, bước tới hành lễ: “Đã để công chúa đợi lâu, vi thần thất lễ.”
Đỡ lấy Thụ Thanh đang định quỳ xuống, Đức Ngưng lắc đầu mỉm cười nói: “Không sao đâu, Triệu đại nhân không cần đa lễ làm gì.”
Đứng thẳng dậy, Thụ Thanh nhàn nhạt cười: “Tạ Đức Ngưng công chúa.”
Mở to đôi mắt đen láy, Đức Ngưng nhìn Thụ Thanh: “Ngày mai bản cung sẽ phải đi rồi.”
“Ngày mai thần không thể có dịp tiễn đưa, đành phải tựa đây cầu chúc cho công chúa được thuận buồm xuôi gió mà đi.”
Lần này Đức Ngưng không tự xưng là bản cung nữa: “Cám ơn... Kỳ thật, lúc ta còn chưa gặp ngươi, ta thực sự rất ghét ngươi.”
Đối diện với lời nói của Đức Ngưng, vẻ mặt Thụ Thanh không hề nao núng, chính vì hắn muốn cởi bỏ khúc mắc của Đức Ngưng nên mới để cho Hoằng Nhưng an bài lần gặp mặt này: “Hình như thần chưa từng đắc tội với công chúa lần nào.”
“Có biết tại sao hoàng huynh ta lại tuyển ta làm hoàng muội của y hay không?..” Đức Ngưng mang theo nụ cười cay đắng, giương mắt nhìn về phía Triệu Thụ Thanh: “Chính là bởi vì bộ dáng ta quả thật rất giống ngươi, vinh hoa ta có được đều là bởi vì ngươi mà được hưởng lấy, nhưng ta không hề cảm thấy hạnh phúc chút nào, tuy rằng trước đây ta dù kham khổ, ta ở bên cha mẹ cũng đã cảm thấy đủ vui sướиɠ, thế nhưng bây giờ ta chỉ có thể ở trong cái l*иg son đẹp đẽ kia, cố hết sức trở thành một vị công chúa đa tài hoàn mỹ, hơn nữa một tháng chỉ được thoáng thấy mặt cha mẹ một lần.” Tâm trạng tràn đầy xúc động không thể kiềm giữ, âm thanh Đức Ngưng chất chứa đầy nỗi hằn học.
“... Xin lỗi.” Qua lời Đức Ngưng thấu hiểu hết nỗi khổ riêng tư của nàng, trong lòng Thụ Thanh mang đầy cảm giác dằn vặt.
Nhận ra mình trót xúc động, Đức Ngưng hít sâu một hơi nói: “Chuyện này cũng không can hệ gì đến ngươi, thật ra nếu như ngẫm lại, ngược lại ta phải biết ơn ngươi, dù sao cha mẹ ta tuổi cũng đã cao, ta tự thân là nữ tử nên căn bản không có cách báp đáp bọn họ cho tốt, mà bây giờ nhờ vào thân phận này, lại có thể giúp ta tẫn đạo hiếu, cho cha mẹ ta sống một cuộc sống sung túc hơn.”
“Ta thực sự xin lỗi, tất cả đều là vì ta nên mới....”
“Đã nói là, không can hệ gì đến ngươi.” Nàng không muốn tháo gỡ sự căm hờn chĩa vào Thụ Thanh trong lòng mình, bởi như vậy nàng sẽ đầu hàng trước cuộc sống. Sống trong vinh hoa tuy hạnh phúc, nhưng nếu sự sống của bản thân là vì một người khác mà tồn tại, chẳng hề nghi ngờ, điều ấy sẽ rất khó mà chấp nhận được, nếu một mai, không có sự căm hờn này.. nàng sợ, nàng sẽ mất đi chính mình.
Từ khi nhìn thấy bộ dáng mình y hệt Đức Ngưng, Thụ Thanh cũng đã suy đoán được vài việc: “Ngươi có muốn đến nơi này sống không? Ta sẽ thương lượng với Hoàng Thượng để y thu ngươi làm nghĩa muội.”
Đức Ngưng lắc đầu, tính cách cha mẹ nàng biết, bọn họ sẽ không rời khỏi cố hương của mình, thêm nữa, không trèo được ngôi vị phi tử của Mộc Hoằng Nhưng, hoàng huynh sẽ chẳng đời nào đối xử tử tế với nhị lão.
Nhìn ra trong lòng Đức Ngưng còn vướng mắc, khuôn mặt Thụ Thanh mang theo nỗi thương tiếc lẫn với hiền hòa: “Ngươi không cần lo lắng cho người thân của mình, Hoàng Thượng sẽ an bài bọn họ chu đáo.”
“Không cần, đó là quốc gia nơi ta sinh ra, ta cũng không muốn phải rời khỏi đó, ta muốn.. trở về.” Không định chuyện trò thêm phút giây nào nữa, Đức Ngưng dời bước ra ngoài điện.
“Có việc ngươi hãy truyền thư cho ta, ta sẽ nghĩ cách giúp đỡ ngươi, đôi bên hữu duyên tái kiến.”
Đức Ngưng quay đầu nhìn lại Thụ Thanh: “Hy vọng ta và ngươi suốt đời này chẳng gặp nhau, bởi vì, ta muốn tiếp tục ghét ngươi, mà không phải bắt đầu yêu mến.”
Nghe thấy lời nói của đối phương, trên mặt Thụ Thanh dần hiện ra một nụ cười, cái cười mỉm này, khiến cho Đức Ngưng cũng triển lộ ra tiếu ý, khi nàng còn đang định nói cái gì đó, một chuỗi âm thanh uy nghiêm vẫn vẻ lạnh như sương thường thấy, vang lên ở phía sau Đức Ngưng cắt lời nàng: “Đức Ngưng công chúa ngày mai đã phải rời đi, vào canh giờ này hẳn là nên đi thu dọn hành lý cho kịp, chứ không nên phiếm chuyện tiếp ở đây.” Híp mắt lại cảnh cáo, trừng trừng nhìn hai người mặt đối mặt trao nhau tươi cười, Hoằng Nhưng từ khi sinh ra chưa từng biết hối hận là gì đã nếm được hương vị này vì đã đáp ứng cho Thụ Thanh gặp mặt đàm chuyện với Đức Ngưng.
Thấy được Hoàng Thượng tâm tình xấu, lần này Đức Ngưng không những không sợ, ngược lại trong lòng ôm ấp hâm mộ, Triệu Thụ Thanh thật sự rất hạnh phúc, khi nào thì nàng mới có thể gặp gỡ một người thương yêu nàng giống như Hoàng Thượng yêu lấy Triệu đại nhân được đây: “Vậy Đức Ngưng xin cáo lui.” Lời vừa dứt, bóng dáng Đức Ngưng đã khuất khỏi nội điện.
Nhìn bóng dáng Đức Ngưng dần xa trong tầm mắt, Thụ Thanh không hài lòng lia mắt về phía Hoằng Nhưng: “Người ta chỉ là một nữ tử, ngươi đừng nên thô lỗ như vậy với nàng.”
“Bởi vì ta không thích người khác gần gũi ngươi..” Âm hưởng nhẹ nhàng, như một cơn gió khẽ lướt qua, nhưng ẩn ý bao hàm bên trong nó lại khiến Thụ Thanh bị ‘đè’ đến nỗi thở không xong.
“Ta không muốn bị trói buộc.” Trừng mắt nhìn song đồng chan chứa thâm tình của Hoằng Nhưng, tim Thụ Thanh dường như bị bóp nghẹt, xúc cảm đau nhói dần dần lan rộng trong lòng...
Biết Thụ Thanh không thích, nhưng..., “Ta không muốn phải rời xa ngươi, bởi vì ta yêu ngươi..” Đem Thụ Thanh bao bọc trong ngực mình, nụ cười ấm áp trên mặt Hoằng Nhưng cũng dần dần hiện rõ nơi khóe môi.
Thụ Thanh khe khẽ thở dài, buông mình vào trong l*иg ngực Hoằng Nhưng, hắn bấy giờ chỉ biết là vết rạn trong lòng kia giây lát đã bị ba chữ nọ của Hoằng Nhưng hàn gắn, khiến hắn chẳng hiểu sao mà mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng tựa như một dòng sông chảy trôi hiền hòa..