Chương 17: Nhậm chức thư ký Tổng giám đốc

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đỗ Mạn Ninh nhướng mày, không hiểu nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta lấy ra phần văn kiện từ trong túi xách, đặt trước mặt cô, nói: “Đây, xem đi! Lương tháng 50 ngàn, nhậm chức thư ký Tổng giám đốc!”

“Mình… có thể sao?” Đỗ Mạn Ninh hơi do dự, nhưng tay đã lật văn kiện, Lăng Tịch Nhược cười vỗ ngực: “Được! Làm sao không được? Cậu nghĩ giám đốc đây là giả à?”

Đỗ Mạn Ninh bĩu môi: “Đừng tâng bốc nữa, nếu không thật sự đuổi kịp trực thăng.”

“Cậu!” Lăng Tịch Nhược cười mắng, buông tay xuống, chẳng qua biểu tình trên mặt vẫn kiêu ngạo: “Cái khác không dám nói, đưa cậu vào công ty thì được, thư ký này là vị hôn thê Tổng giám đốc chọn, mỗi ngày mình đều giúp cô ấy giám sát Tổng giám đốc mê gái, cô ấy nhất định sẽ cho mình chút tình cảm này. Chỉ là chắc chắn có rất nhiều người ứng vị trí đó, ai cũng biết đi làm ở Tập đoàn Nam Cung là một công việc béo bở, e là hơi khó! Nhưng mà không cần lo lắng quá, cho dù cậu không được vị trí đó, cũng có thể làm trợ lý của mình, ha ha, chẳng qua tiền lương hơi ít, chỉ có 8000!”

“Đây chính là điều kiện?” Đỗ Mạn Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm những điều kiện kia, nói: “Một, phải cao trên 1m65, ba vòng đều đặn, da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, có khí chất? Hai, phải tửu lượng tốt, tiếng Anh lưu loát, biết bồi rượu giao thiệp? Tổng giám đốc của cậu không phải tuyển đàn bà chứ?”

“Hứ!” Lăng Tịch Nhược liếc Đỗ Mạn Ninh: “Tổng giám đốc bọn mình không thiếu đàn bà, nói đi nói lại, Tổng giám đốc bọn mình muốn tìm đàn bà, bảng giá bồi cả đêm không chỉ là nhiêu đó.”

Đỗ Mạn Ninh bỏ văn kiện vào túi xách mình, cô quả thực khá cần công việc này, Thần Thần không chịu đến trường, đây luôn là tâm bệnh của cô. Cô muốn kiếm đầy đủ tiền, cho hai đứa nhỏ đi học trường tốt nhất.

“Tối có làm thêm giờ không?”

“Sẽ không, nhưng làm thêm giờ tiền lương gấp ba.”

“Vậy được, cảm ơn! Khi nào đi phỏng vấn?”

“Ngày mai là thứ hai, ngày mai đi, chín giờ sáng nhất định phải tới, mình làm báo cáo sẵn giúp cậu, cậu trực tiếp tới Bộ nhân sự tìm mình là được!”

“Ok!”

“Cứ quyết định vậy đi, lát nữa mình còn có hẹn, đi trước.” Cầm túi xách lên, Lăng Tịch Nhược sửa tóc, Đỗ Mạn Ninh nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô ta, tò mò hỏi: “Bạn trai à?”

“Bí mật! Hừ!” Làm mặt quỷ với Đỗ Mạn Ninh, Lăng Tịch Nhượt mới rời đi, Đỗ Mạn Ninh không khỏi bật cười, nhìn bóng người cô ta biến mất trước cửa, bao năm không gặp, cá tính của cô ta vẫn vậy!”

“Phục vụ, bỏ điểm tâm vào túi giúp tôi!” Nghĩ đến bảo bối ở nhà, Đỗ Mạn Ninh càng muốn về nhà, cô làm mấy việc, trước giờ không có thời gian ở cùng hai đứa nhỏ, cô quyết định hôm nay dẫn hai anh em bọn họ ra ngoài đi dạo công viên.

“Thần Thần, Mộng Khả! Mẹ về rồi.” Mở cửa nhà ra, hô lớn.

Bên trong truyền ra giọng trẻ con non nớt: “Đồ ăn ở trong nồi!”

“Con ăn chưa?”

“Rồi ạ!”

“Em gái đâu?”

“Ở tiệm bán hoa phụ bà ngoài, vẫn chưa về.”

“Wow, con trai đã vẽ xong những tấm phác họa hôm qua?” Không dám tin nhìn chồng tranh, hoàn toàn thán phục con trai bảo bối thiên tài của cô, tuy nói là cô bày sạp phác họa ở chợ đêm, nhưng hoàn thành bức họa đều là con trai thiên tài của cô.

Lúc bày sạp, bé đứng sau lưng cô xử lý tạp vụ, ngũ quan tuấn mỹ, da thịt lóng lánh như bơ, còn nhỏ tuổi đã có năng lực nhìn qua là không quên, người ta chỉ cần đứng trước sạp ba phút, sau đó không cần làm người mẫu, ngày mai có thể tới lấy tranh, vẽ không giống không lấy tiền, không hài lòng không lấy tiền!

Ban đầu cô còn lo lắng, nhưng bé trái lại rất bình tĩnh, cũng từ đó cô mới biết, cô có một con trai ưu tú bao nhiêu. Sáu tuổi đã có thiên phú hội họa kinh người, phác họa ngũ quan và thần vận của nhân vật tường tận, còn hơn cô một bậc.

Điểm nào cũng tốt, chỉ là quá kiêu ngạo, ba tuổi học vào mẫu giáo, sau đó không biết tại sao cô giáo không quản lý được, cho bé nghỉ học, đến nay Đỗ Mạn Ninh còn nhớ câu nói kia của cô giáo: “Xin lỗi, đứa con này của cô, chúng tôi không dạy nổi.”

Một đứa bé, tại sao không dạy nổi?