Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Người cạnh cửa sổ nghe cô gọi, hơi khựng lại, đưa tay kéo rèm cửa sổ, bật đèn sáng, Đỗ Mạn Ninh không mở mắt nổi, hồi lâu cô mới chậm rãi ngẩng đầu, mặt Đỗ Ngọc Phân đầy lạnh lùng, không biểu tình nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Đứa nhỏ là của ai?”
“Mẹ…” Cắn chặt môi cố nén tiếng khóc, nước mắt tuôn ra, có ủy khuất có áp bức và lăng nhục!
“Đứa nhỏ là của ai?” Đỗ Ngọc Phân ngồi bên giường nhìn cô, bà thương đứa con gái duy nhất này của bà, nhưng bất kể thế nào cũng muốn có một câu trả lời: “Nặc An nói đứa nhỏ không phải của cậu ấy, đây rốt cuộc là chuyện gì? Người kia là ai?”
“Không biết, con không biết, con tỉnh lại chỉ có một mình con, con thật sự không biết người kia là ai, con thật sự không biết!” Lắc đầu, lại lắc đầu, Đỗ Mạn Ninh ngồi dậy ôm chặt Đỗ Ngọc Phân, khổ sổ đè nén trong lòng hơn tháng nay trong nháy mắt làm cô sụp đổ.
“Mẹ, thật xin lỗi! Con sai rồi, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi.”
Thấy con gái khóc thất thanh, từ nhỏ đến lớn cô chịu ủy khuất gì cũng chưa từng bất lực như vậy, Đỗ Ngọc Phân mềm lòng, thở dài nói: “Dì Ngô của con vẫn chưa đi, đứa nhỏ đã hơn hai tháng, để lâu tổn thương thân thể người mẹ, tối nay liền phá đi!”
“Không, không được!” Sắc mặt Đỗ Mạn Ninh lập tức trắng bệch như tờ giấy, hai tay cô theo bản năng che bụng, cô còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ, có lẽ là bản năng của người mẹ, cô không cách nào tiếp nhận phá thai, không cách nào trơ mắt nhìn người khác cắt bỏ đứa nhỏ ra khỏi cơ thể mình.
Đỗ Ngọc Phân cũng đau lòng, nghĩ tới dáng vẻ tuyệt nhiên của Tôn Nặc An, bà đành phải nói: “Mạn Mạn, Nặc An sẽ không chấp nhận đứa nhỏ này, cậu ấy nói chỉ cần phá thai, không lui tới với cha đứa nhỏ, hai con vẫn sẽ vui vẻ như trước đây, hai con sẽ kết hôn, sẽ có con của mình.”
“Không thể nào, tất cả đều không thể.”
“Không thử sao biết chứ? Lại nói con cũng không biết cha đứa nhỏ là ai, sinh con cho một người đàn ông xa lạ, đáng giá không?”
Đỗ Mạn Ninh không nói gì, chỉ thấp giọng khóc, Đỗ Ngọc Phân thấy bộ dáng này của cô, xoay người đi ra ngoài, không lâu sau đi vào, chẳng qua có một người mặc áo blouse đi theo sau, bà ta là bác sĩ gia đình của Đỗ gia, cũng là chị em tốt của Đỗ phu nhân, coi như là thế gia* của Đỗ gia, luôn xem Đỗ Mạn Ninh như con gái mình, bà ta tiến lên, thở dài nắm tay cô, mấp máy miệng mấy lần, cuối cùng không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai cô, đứng dậy.
(*) Thế gia: Quan hệ nhiều đời, thân thiết mấy đời.
Chờ bà ta xoay người lại, đứng bên mép giường, tay đã mang bao tay màu trắng, đến khi bà ta đỡ Đỗ Mạn Ninh nằm xuống giường, hai tay đề lên bụng cô, Đỗ Mạn Ninh mới phục hồi tinh thần, hốt hoảng nhìn Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân đi tới trước, một tay nắm tay cô, một tay vuốt trán cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Mạn Mạn không sợ, chỉ đau một chút là hết, nửa giờ, chỉ cần nửa giờ, tất cả sẽ qua, tất cả sẽ tốt hơn, ngoan!”
Trong lúc Đỗ phu nhân nói chuyện, bác sĩ Ngô đã cởϊ qυầи Đỗ Mạn Ninh ra, Đỗ Mạn Ninh hoảng sợ ngồi bật dậy, run người co rúc vào góc giường, hoảng sợ nhìn hai người họ.
“Mạn Mạn!” Đỗ phu nhân nhấn mạnh, bất mãn nhìn cô.
Đỗ Mạn Ninh ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Đỗ phu nhân một lúc lâu mới nói: “Mẹ, thật xin lỗi, người phạm sai lầm là con, không phải đứa nhỏ! Đứa nhỏ vô tôi, nếu con cho đứa nhỏ sinh mạng thì không thể bóp chết quyền được sống của nó, con không thể phá bỏ đứa nhỏ này.”
“Con nói gì?” Mặt Đỗ phu nhân không biểu tình gì hỏi một câu.
Đỗ Mạn Ninh hít sâu, gằn từng chữ: “Con nói! Con sẽ không bóp chết đứa nhỏ này.”
Đỗ phu nhân sâu kín nhìn cô rất lâu mới nhẹ giọng nói: “Con biết 60% vườn hoa của Đỗ gia là Tôn gia bỏ vốn, còn 40% tiệm bán hoa của Đỗ gia cũng là Tôn gia bỏ vốn, nếu con thật sự muốn đứa nhỏ này, cô sẽ không còn là Đại tiểu thư Đỗ gia nữa, con biết chưa?”