Chương 4: Không thể nào nhịn được nữa
Dụi điếu thuốc lá trong tay, lấy chiếc đồng hồ Rolex, rạng sáng hai giờ Hoắc Lôi xốc lên chăn bông, xuống giường tìm quần áo của chính mình trong đống hỗn độn kia, thong thả mặc vào, không thèm để ý dáng người hoàn mỹ của mình đang được bày ra.
“Dáng người anh thật đẹp.” Trên giường là một cô gái diễm lệ đang đưa tay chống đầu, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nam nhân cùng mình hoan ái một đêm
Không nghĩ tới đêm nay vận khí tốt như vậy, nam nhân này đúng là tình nhân hoàn mỹ nhất.
“Em cũng thế mà”. Ăn mặc chỉnh tề, Hoắc Lôi xoay người nhìn về cô gái, giọng điệu có điều ám muội, thâm thúy hai tròng mắt híp lại mang ý cười, quét mắt nhìn trên dưới cô gái một cái.
“Chán ghét———-”
Cho dù cách một lớp chăn bông nhưng đối mặt với tầm mắt nóng bỏng của hắn, cô vẫn cảm thấy cả người nóng bừng.
“Anh không ở lại sao?” Mắt đẹp híp lại, ánh mắt mang mị, mười phần mời mọc.
Một người đàn ông như vậy dường như tất cả người phụ nữ đều bị chịnh phục. Phụ nữ đại khái đều như thế a! Dễ dàng bị tình cảm chi phối!
“Lần sau đi!” Tiến lên hôn đôi môi đỏ mọng, Hoắc Lôi xoay người rời đi, không chút do dự, cho dù một khắc trước hai người còn là đôi tình nhân thân mật.
Lần sau sao? Điện thoại danh tính còn không biết thì làm gì có lần sau chứ ? Vẫn là xem duyên phận đi !
Mà hắn lại là loại không tin vào cái gì gọi là duyên phận.
Hắn ưa hiện tại, hoặc là nói hắn thích tận hưởng lạc thú trước mắt.
Vô tình?
Không phải mọi người đều nói người đa tình nhất thì cũng vô tình nhất sao ?
Hắn thích nữ nhân, cũng thích hưởng thụ cảm giác ở cùng các nàng, nhưng không bao giờ muốn qua đêm bên ngoài, hắn cũng ít khi mang bạn gái lên giường mình ngoại trừ những cô bạn gái cố định.
Đây là nguyên tắc của hắn.
Mở cửa sổ xe, gió đêm thổi mát lạnh, đây cũng là một loại hưởng thụ. Làm cho hắn quên mất còn có một chuyện rất trọng yếu đang chờ hắn.
Vừa mở cửa, ý nghĩ đầu tiên của hắn là chính mình vào nhầm nhà rồi. Nhìn kỹ cái chìa khóa đang cắm ở cửa, lại đi ra ngoài xem lại bảng tên, hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu, toàn bộ tâm tình rất tốt lúc trước liền biến mất không dấu vết, phẫn nộ rất nhanh trở về.
“Shit___________”
Ai tới nói cho hắn, trong nhà gặp cướp sao?
Trong ti vi đang chiếu hình bông tuyết chợt lóe, cửa tủ lạnh thì mở, trên chiếc thảm đắt tiền dính nước ngọt, đồ ăn vặt vứt lung tung, trên sô pha là một đống hỗn độn, mấy cái đệm văng tứ phía, trong đó có một cái không biết đã đi nơi nào, khăn tay thì vứt lung tung khắp nhà.
Hắn không phải là người quá sạch sẽ, nhưng là….
Hắn vội vàng lên lầu hai chạy đến phòng ngủ của mình, hắn đang có dự cảm phi thường không tốt!
Quả nhiên…..
Trong phòng nhìn như vừa trải qua đại chiến, hắn thề, hắn còn nhìn thấy lông vũ bay trong không khí, nếu hắn nhớ không lầm thì buổi sáng những chiếc lông vũ này còn ở trong gối của hắn.
Trên giường, ba ác ma đang im lặng ngủ.
Hắn có thể khẳng định, một khắc trước thôi, lúc hắn quên mất sự tồn tại của mấy đứa nhóc này, thời điểm ấy mới tuyệt vời làm sao.
Chán ghét túm lấy ba ác ma, ném bọn chúng về phòng.
Về phòng của mình, hôm nay xem ra không thể ngủ được rồi, ngày mai phải kêu người làm đến sửa sang lại thôi.
Trời ạ! Đầu hắn lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
“Ư!” Mộng đẹp bị quấy rầy, khuân mặt phấn nộn nhỏ nhắn nhăn lại, thì thào phát ra thanh âm bất mãn. Lông mi thật dài hơi chớp, lộ ra đôi mắt thật to, nhìn về phía người quấy rầy giấc ngủ của mình, đôi mắt màu hổ phách mang theo mê man, chớp chớp hai cái, mắt to hơi nheo lại, trong đôi mắt hiện lên tia nghịch ngợm, vội vàng cười thật ngọt ngào.
“Cha———” Đôi tay nhỏ nhắn chìa ra hướng về người đang đứng, ôm lấy cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nhắm ngay giữa khuôn mặt dễ nhìn của papa hôn một cái thật kêu.
“Nhiên Nhiên cũng…… Muốn!” Thanh âm đứt quãng mang theo giọng mũi, nói không rõ ràng, mắt híp lại còn chưa mở, quờ quạng hướng về cha mình, sử dụng cả tứ chi để bò lên, đến miệng cha thì ba một tiếng, lưu lại nước dãi của chính mình, cười khanh khách, dựa vào thân thể nóng ấm của cha cọ cọ.
Nhìn hai tiểu ác ma đang bám dính trên người mình, Hoắc Lôi cả người cứng ngắc, khuôn mặt tuấn tú ngày càng đen lại.
“Cha, con hôm nay rất ngoan, haha! Cha thêm tiền tiêu vặt cho con nha!”
“Con cũng muốn, con muốn đi ăn KFC….”
“.. …”
Tiếng hoan hô thật to đánh thức thiên hạ đang ngủ yên, một tiếng khóc nho nhỏ phát ra bất mãn cùng kháng nghị.
“Oa ——– oa ————–”
Hung hăng trừng mắt về hướng tứ chi bé xíu đang xua loạn, Hoắc Lôi thân mình càng thêm cứng ngắc, sâu trong đôi mắt đang phẫn nộ còn có một tia—— sợ hãi.
Hắn chán ghét trẻ con, cực kỳ cực kỳ chán ghét.
“Cha, em trai giống như
ị** nha!” Đứa bé ba tuổi hấp hấp cái mũi, nhìn chị mình, sau đó lại nhìn cha, khuôn mặt đáng yêu nhăn lại: “Thật là thối!”
“Ba———” hắn cảm tưởng như nghe thấy tiếng dây thần kinh của mình bị đứt.
Trên trán ba đường hắc tuyến đen sì rõ rệt.
Hắn rút ra di động bấm một dãy số.
“Là tôi”
“…”
“Việc tôi giao cho, cậu làm đến đâu rồi?”
“…”
“Tôi mặc kệ, ngày mai cậu phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục”
“….”
“Phải không, tôi không ngại tìm thêm một nhân viên mới có năng lực đâu.”
“…”
“Được! Tốt lắm”
Gác điện thoại, Hoắc Lôi cười lạnh.
Ngày mai, ngày mai liền có thể giải quyết, rốt cục có thể thoát khỏi.
Cuộc sống hoàn mỹ của hắn sắp khôi phục.
Cuộc sống hoàn mỹ của hắn làm thế nào có thể bị ba đứa tiểu quỷ này làm gián đoạn chứ!