Chương 1: Người yêu cũ

Văn Duy lưu tệp tài liệu cuối cùng vào máy tính, sau đó tắt nguồn. Anh với lấy chiếc điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc là bạn gái cũ của anh, một cuộc khác là bạn học đại học, còn khá thân.

Anh không chút do dự bỏ qua cuộc gọi của cô gái kia, gọi lại cho bạn học.

“Alo, Khánh hả, ông gọi tôi có chuyện gì thế?”

“Duy à, chủ nhật tới lớp KD6 của mình tổ chức họp lớp, ông có đến không? Cũng ra trường được tám năm rồi, phải đến gặp nhau tí chứ?”

“Chủ nhật à, để tôi xem xem...”

Văn Duy lật thời gian biểu của mình ra xem xét, thấy ngày này không có việc gì bận nên nói:

“Ừ, chủ nhật này tôi rảnh, thế mấy giờ thì gặp...”

Hai người hẹn thời gian địa điểm gặp mặt rồi huyên thuyên một lúc lâu, cuối cùng Văn Duy cúp máy, chuẩn bị ra về.

Đúng lúc này, điện thoại của anh lại đổ chuông. Văn Duy nhìn hai chữ Thục Linh hiện lên trên màn hình thì khẽ nhíu mày.

Nói thật, anh hoàn toàn không muốn nghe một chút nào, thậm chí anh còn chặn số cô ta mấy lần nhưng dù anh làm thế nào thì cô ta vẫn mặt dày bám lấy.

“Có chuyện gì?”

“Anh Duy, anh có rảnh không? Em muốn mời anh bữa cơm.”

Văn Duy nhìn đồng hồ một chút, hiện tại đã là tám giờ tối, cũng cần phải ăn chút gì đó, hơn nữa, có thể nhân cơ hội này chặt đứt suy nghĩ dây dưa của Đào Thục Linh, cho nên anh đồng ý.

Rời khỏi văn phòng, lái xe đến nhà hàng Đào Thục Linh hẹn gặp.

Lúc anh bước vào, đôi mắt to tròn của Thục Linh sáng lên, cô ta cố gắng bày ưu thế của bản thân, cố hết sức lấy lòng Văn Duy.

Bữa cơm này Văn Duy ăn không biết mùi vị gì, cố tình ngay lúc này Đào Thục Linh còn nhắc đến chuyện ngày xưa.

“Năm đó mình ở phòng trọ có mười lăm mét vuông, cơm cũng chỉ có đậu rán với vài miếng rau luộc cũng cảm thấy ngon, bây giờ ăn đồ ăn ngon lại cảm thấy nhanh chán...”

Văn Duy lạnh nhạt buông đũa, lau miệng của mình, hờ hững nói:

“Đúng là như thế, nhưng bây giờ cho cô ăn đậu rán với rau muống luộc chắc chắn cô sẽ không nuốt nổi cơm. Đào Thục Linh, ăn cũng ăn xong rồi, cô muốn gì thì nói thẳng ra đi, tôi không có nhiều thời gian tám nhảm với cô.”

Đào Thục Linh bối rối cắn môi, đôi mắt ầng ậng nước, ra vẻ đáng yêu.

“Anh Duy, chúng mình quay lại được không? Sau khi chia tay, em mới biết em yêu anh nhường nào, mấy năm qua không dám đến gặp anh vì sợ anh sẽ ghét em, nhưng mà, em không chịu được nữa, em thật sự rất nhớ anh.”

Ha.

Trần Văn Duy cười khẩy. Yêu sao? Buồn cười thật đấy!

“Thục Linh, nhớ vì sao năm đó chúng ta lại chia tay không? Cô cho rằng, tôi sẽ lại tin lời cô nói sao?”

Sắc mặt Đào Thục Linh hơi trắng, năm đó chia tay Trần Văn Duy là vì anh quá nghèo, lại là trẻ mồ côi, tiền ăn tiền học còn phải tự thân nai lưng đi làm thêm cộng với những suất học bổng nhỏ. Năm đó, sở dĩ cô ta theo đuổi Văn Duy là vì anh rất đẹp trai, lại lạnh lùng ít nói, là giấc mộng thanh xuân của biết bao thiếu nữ.

Thế nhưng đến khi đuổi được người đến tay rồi, cô ta mới phát hiện, đẹp trai lạnh lùng cũng không mài ra cơm ăn được. Trong khi bạn bè cô ta được bạn trai tặng cho hết thứ này thứ kia, thì thứ cô ta nhận được chỉ là vài chiếc cặp tóc hàng vỉa hè, hoặc mấy món ăn vặt đường phố, đến cơm cũng bữa thịt bữa không.

Cho nên, cô ta không do dự hất cẳng Trần Văn Duy, bám lên đàn anh nhà giàu khoá trên. Cuộc tình của họ cứ thế mà tan vỡ.

Chỉ là cô ta không ngờ, Trần Văn Duy lại bắt tay cùng bạn bè mở công ty thương mại vận chuyển, ban đầu cũng chỉ là một thằng shipper dãi nắng dầm sương, cô ta còn từng ngồi trên ô tô của đại gia cười nhạo anh, thế nhưng chỉ một năm sau quy mô công ty của bọn họ phát triển vượt bậc, cho đến bây giờ đã trở thành một công ty vận chuyển lớn cấp quốc tế, anh cũng trở thành chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc, giá trị con người cao hơn hẳn một bậc.

Nhưng mà người thành công đến đâu, trong lòng vẫn có bạch nguyệt quang, bao nhiêu năm như vậy cũng không thấy anh có tin đồn yêu đương gì, cho nên thực ra trong lòng anh vẫn nhớ đến cô ta đúng không.

Nghĩ đến đây, Đào Thục Linh muốn mở miệng ra nói gì đó, lại bị Văn Duy cắt ngang. Anh nói:

“Đào Thục Linh, cô Đào, cho dù bây giờ cô không chê tôi, nhưng mà, tôi chê cô nha. Tôi của bây giờ loại phụ nữ nào mà không có, tại sao phải xài hàng secondhand kém chất lượng? Cô nói có đúng không?”

Sắc mặt Đào Thục Linh trắng bệch, lời này của Trần Văn Duy đã trắng trợn đến không thể trắng trợn hơn, nếu cô ta cứ mặt dày mày dạn tiến đến, khác nào mấy cô gái đứng đầu đường.

Suy cho cùng, Đào Thục Linh vẫn còn sót lại một chút tự trọng. Cô ta cầm túi sách che mặt nức nở rời đi, đến nỗi bữa cơm này cô ta mời nhưng Trần Văn Duy vẫn phải móc tiền túi ra trả.

Thôi, mất vài triệu đồng tống cổ được cục phân chim dính trên áo cũng coi như đáng giá.