Chương 9

20

Trở về cung điện, anh bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình với tư cách là một vị vua.

Ngoài ra còn có một đoạn nhạc nhỏ.

Ví dụ như công chúa của một nước nào đó đã yêu bề ngoài anh tuấn bất phàm của anh và nói muốn cưới anh.

Chậc chậc, nhất định là yêu cái bản mặt của anh rồi, nếu không thì sao cô ấy có thể nghĩ anh là người phù hợp để kết hôn cho dù hai người chưa tiếp xúc qua chứ?

Anh sẽ mang theo một chậu hoa hồng mỗi ngày khi đến gặp tôi.

Đúng, một cái chậu, một chậu cây có đất ở trong.

Nguyên văn là, như vậy thì năm sau nó vẫn có thể nở hoa và tiếp tục lớn lên, giống như tình yêu anh dành cho tôi.

Yêu…

Anh yêu tôi?

Tôi có yêu anh không?

Tôi không biết, không ai dạy tôi cả.

Nhưng tôi không ghét anh, tôi không ghét điều này, thậm chí tôi còn muốn sống cùng anh như thế này cho đến ngày cuối đời.

Đây có phải là tình yêu?

Một công chúa nào đó không muốn bỏ cuộc đã đến đây với lý do thăm viếng.

Cô ấy có mục tiêu rõ ràng, lao tới ôm anh, sau đó ngã thẳng xuống đất.

Anh chẳng tỏ ra quan tâm dù chỉ một chút, trừ việc tiếp đãi khách khứa như một lễ nghi cần có, những chuyện khác mấy công chúa kia có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.

Tôi không biết ở đâu cô ấy nghe được tiếng tăm của tôi.

Cô ấy giận dữ xuất hiện trước mặt tôi, muốn so kè thân phận, địa vị và cả vẻ ngoài với tôi?

Tôi tuyên bố cô ấy là người chiến thắng ngay lập tức.

Cô ấy tức giận nói: “Cô đang coi thường tôi đấy à!?”

“Sao có thể như vậy được, cô đã thắng rồi mà, sao còn không vui vậy? Đúng rồi, cô thắng như vậy thì Vanjes có yêu cô không? Tôi nghĩ là không đâu.”

Thực sự trong lòng tôi có chút vui mừng.

Một loại tự tin hào hứng khi được yêu.

Cô ấy vừa chạy vừa khóc nức nở.

Sau ngày đó tôi không thấy cô ấy xuất hiện nữa, có lẽ cô ấy đã về nhà tìm mẹ.

Vết thương của tôi gần như đã lành hẳn, đúng như kế hoạch ban đầu. Đã đến lúc tôi phải rời đi.

Nhưng khuôn mặt của Vanjes vẫn đọng lại trong tâm trí tôi.

Nếu tôi cứ rời đi như vậy, anh phải làm thế nào bây giờ?

Nhưng nếu tôi không rời đi, Phù thủy Kiếm sớm muộn cũng sẽ tìm thấy tôi và mang đến sự hỗn loạn cho đất nước này.

Nếu tôi rời đi, tôi có thể đi đâu?

Với cuộc đời dài như vậy, ý nghĩa cuộc đời tôi chỉ là sống thôi sao?

Có phải tôi chỉ sống để hít thở thêm vài hơi không khí từ những vùng đất mới thôi sao?

Khi màn đêm buông xuống, tôi lẻn ra phía sau Vanjes đang làm việc, dùng tay nhẹ nhàng che mắt anh, “Đoán xem tôi là ai?”

Anh giả vờ do dự nói: “Ai đây nhỉ? Có phải là một phù thủy nghịch ngợm đêm hôm khuya khoắt không ngủ được hay không?”

Tôi buông tay ra, đi vòng qua anh, mỉm cười ngồi vào lòng anh: “Dù sao ngủ một mình trên giường cũng có chút lạnh.”

Vành tai anh đỏ bừng, anh ngập ngừng nói: “Vậy sau khi làm việc xong tôi sẽ đi ngủ với em nhé? Nếu không được thì bây giờ tôi sang với em luôn!”

Rất dễ thương.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào môi anh ấy và rời khỏi phòng trước khi anh ấy kịp phản ứng.

Tôi đã hiểu ra, có một số việc tôi nên làm.

Tôi trèo tường rời khỏi cung điện, đi tìm thấy Phù thủy Vĩnh hằng, lúc đó tôi kéo cô ấy dậy khỏi giường, cô ấy vẫn còn ngái ngủ, còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng ngốc nghếch của cô ấy.

“Đêm khuya thế này cô tới đây làm gì! Còn định để cho người khác ngủ không hả?”

“Có việc lớn, cô có muốn làm không?”

Cô ấy đột nhiên trở nên hưng phấn và hỏi: “Có chuyện lớn gì vậy?”

“Một việc lớn cho phép cô kiếm được lợi nhuận mà không mất tiền.”

21

Vanjes đã cầu hôn tôi một cách chính thức. Tuy nhiên, vì không thể tiết lộ danh tính của tôi sợ bị Phù thủy Kiếm phát hiện, nên việc này khá kín đáo, không có nhiều người chứng kiến.

Tôi không ngờ anh lại cầu hôn nhanh như thế, tôi còn chưa kịp nói với anh rằng tôi không muốn phải trốn tránh nữa.

Tôi vui vẻ nhận lời cầu hôn của anh và đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu vào.

Đúng lúc này, một lượng lớn phù thủy đột nhiên xuất hiện phía trên và xung quanh chúng tôi.

Vẻ mặt anh thay đổi, đột nhiên anh đẩy tôi ra đằng sau lưng, nghĩ rằng các phù thủy vẫn chưa buông tha cho tôi.

Cầm đầu là Phù thủy Kiếm, cô ấy ném cho tôi một bó hoa, cũng xấu xí như bó hoa cô ấy tặng Sheila, mọi thứ đều được bỏ vào đó, tâm ý gần như tràn ngập.

Anh có chút kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, em đã làm hòa với bọn họ.”

“Có xảy ra chuyện gì không?”

Phù thủy Vĩnh hằng và Phù thủy Kiếm đến cùng lúc và nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Phù thủy Vĩnh hằng mở miệng trước: “Không ngờ cô lại có thể tự nguyện làm đến mức này, thời gian còn lại hãy cố gắng sống tốt nhé.”

Phù thủy Kiếm cũng bi thương y chang, “Tôi chỉ muốn đưa cô về tiếp tục công việc còn dang dở. Không ngờ… cô thà… quên đi, cứ sống thật tốt đi vậy.”

Vanjes cũng bối rối trước họ: “Hãy sống thật tốt nhé? Chuyện gì đã xảy ra vậy?!”

Tôi tóm lấy anh để ngăn anh tiếp tục đặt câu hỏi, với vẻ mặt buồn bã giống như những phù thủy đó.

Nhưng thật ra tôi đang giả vờ.

Vanjes sợ hãi trước cảnh các phù thủy đến tiễn tôi lần cuối và nắm chặt tay tôi.

Sau khi đám phù thủy rời đi, anh lập tức hỏi: “Sao bọn họ lại nói giống như thể em sẽ không sống được bao nhiêu lâu nữa nên quyết định quên hết ân oán trước đó vậy?”

“Bởi vì em đã làm vậy, rút ngắn cuộc đời của mình lại, nhưng đó là đối với họ.”

Tôi vui vẻ giải thích với anh ấy rằng tôi đã yêu cầu Phù thủy Vĩnh hằng lấy đi phần lớn cuộc đời của tôi, chỉ để lại cho tôi tám mươi năm.

Nhưng đối với con người, đây là cả cuộc đời.

Đủ để tôi được ở bên anh mãi mãi.

Đối với một phù thủy có tuổi thọ khoảng hai nghìn năm, tám mươi năm chẳng phải có nghĩa là cuộc đời không dài sao?

Khi tin này lan truyền, đối với các phù thủy mà nói, tôi chỉ là một phù thủy sắp chết.

Họ luôn đặc biệt khoan dung với những phù thủy sắp chết.

Anh hỏi tôi tại sao lại từ bỏ cuộc sống lâu dài như vậy?

Tôi mỉm cười và lao mình vào vòng tay anh.

“Độ dài của cuộc đời không có ý nghĩa, ý nghĩa chính là anh.”

Hoàn toàn văn.