Tác giả: Song Ngư
Nhà chúng tôi là nhà tự xây, gồm gian trong và gian ngoài.
Gian trong là phòng tân hôn mới của bố tôi, giờ đây cũng không ai dám bước vào .
Bố và dì Hồng Lệ dọn ra ở phòng của ông nội, ông bà nội thì ở phòng của tôi, để tôi nằm với x.ác ch*ết của mẹ tôi.
“Đúng lúc ngày mai phải lo hậu sự của mẹ mày, mày chịu khó chút, lau dọn sạch sẽ và thay bộ đồ khác cho mẹ mày, đừng làm trò cười cho người ta.”
Tìm được biện pháp đối phó với mẹ tôi, bà nội lại khôi phục dáng vẻ ngạo mạn lúc đầu.
Tôi im lặng gật đầu, làm theo dặn dò của ông nội, đi vào nhà vệ sinh lấy nước lau người sạch sẽ cho mẹ và thay bộ quần áo mới.
Mẹ tôi bà ấy vốn rất xinh đẹp.
Không biết có phải do được m.a qu.ỷ phù hộ không, rõ ràng đã bốn mươi hai tuổi rồi, mà nhìn chẳng khác gì cô gái mới ngoài hai mươi tuổi.
Năm đó bố tôi khinh thường mẹ tôi là con gái của người đã khuất, dù ông nội nói thế nào cũng không chịu cưới mẹ tôi, sau này khi gặp mặt mẹ tôi, lại hối bà nội mau cưới mẹ về.
Lúc mới cưới mẹ tôi về họ cũng trải qua cuộc sống ngọt ngào.
Thế nhưng, đàn ông không bao giờ cảm thấy thỏa mãn.
Mẹ tôi tất bật lo toang công việc từ trong ra ngoài, do đó cuộc sống của gia đình cũng ngày càng tốt hơn, bố tôi cũng càng hướng về thế giới bên ngoài hơn.
Bố tôi muốn ra ngoài lập nghiệp, nói là để tôi và mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Quay đi ngoảnh lại, lại nhìn trúng dì Hồng Lệ.
Lúc đầu bà nội cũng không đồng ý.
Không phải cảm thấy việc làm của bố có lỗi với mẹ tôi, mà cảm thấy dì Hồng Lệ không đoan chính.
Mãi cho đến khi thầy cúng bói cho bố tôi một quẻ, trên quẻ nói rằng, số của bố tôi đáng ra không có con trai nối dõi, vậy mà lại có thêm đứa con trai.
Sau khi hỏi rõ, mới biết dì Hồng Lệ đã có th.ai.
Chính vì thế, dì Hồng Lệ đã trở thành công thần của cả nhà tôi, ng.oại trừ tôi.
Bởi tôi biết cái th.ai đó c.on ai còn khó nói lắm!
Sau này vì muốn thêm đứa nhỏ vào hộ khẩu, càng đối xử độ.c á.c với mẹ con tôi hơn.
Bà nội luôn miệng nói mẹ tôi m.ê tí.n d.ị đo.an, nhưng khi chính bản thân bà trải qua chuyện đó, bà lại đối với mẹ tôi có thêm loại cảm giác ngh.i kị và sợ hãi .
Họ lo là nếu mẹ biết chuyện của bố và dì Hồng Lệ sẽ đi khóc với m.a qu.ỷ,
Liền bảo ông nội dẫn tôi đi thăm bà ngoại nuôi của tôi.
Còn bà ta thì cấu kết với bố tôi dùng a.xit làm hỏ.ng mắt của mẹ tôi, lại dùng nước sôi làm bỏ.ng cổ họng bà ấy.
Khóc với m.a qu.ỷ thì phải mặc đồ đỏ, bà nội liền mang tất cả quần áo vải vóc có màu đỏ đi đ.ốt hết.
Đợi đến khi tôi trở về, thì mẹ tôi đã không thể ngồi dậy nổi nữa rồi.
Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng bị mẹ không cho.
Bà kéo tay tôi lại, đôi tay run run vẽ lên lòng bàn tay tôi ba chữ “Học đại học”.
Bà ấy biết tôi muốn học đại học luật.
Khi chưa xảy ra chuyện, bà ấy thường nói với mọi người, tôi muốn đi làm quan.
Bà ấy không biết rằng làm quan và luật sư không giống nhau, chỉ nhớ người ta nói đại một câu nếu bị chính quyền hỏi chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc th.i công chức sau này, vậy nên có như thế nào mẹ cũng không cho tôi báo cảnh sát.
“Số mẹ khổ, con gái của mẹ tốt số, còn phải đi làm quan nữa.”
Lúc tôi đưa cơm đến cho mẹ, bà đã viết lên lòng bàn tay tôi câu nói này.
Khi tôi thăm bà ngoại nuôi trở về , bà ấy đã ch*ết rồi.
Mẹ tôi nghĩ nếu bà ấy mất, bố tôi sẽ cưới dì Hồng Lệ, thì sẽ không ảnh hưởng đến con đường làm quan của tôi nữa.
Nhưng mẹ tôi không biết rằng, cả nhà này đều là súc sinh, đến khi bà ấy ch*t rồi cũng không tha cho bà ấy.
Khi tôi đi ra ngoài chuẩn bị đồ cho mẹ, ông nội vẫn đang đứng đấy nói chuyện điện thoại.
“Lấy một con rắn đỏ và một con dơi đ.en. "
“Giá cả không thành vấn đề, mấy con đấy phải lớn, càng lớn càng tốt!”
“Con dâu trước của tôi ch*ết, h.ận con trai tôi lấy vợ kế, lúc nãy làm n.áo lo.ạn cả lên, ông đừng có mang những đồ sắp ch.ết đến lừ.a tôi đấy.”
“Được, tốt nhất là chuẩn bị sẵn, ngày mai có thể mang luôn qua đây ”
Ông nội nhìn lướt qua tôi một cái, rồi tắt máy, kêu tôi vào phòng.
Bà nội đang ngồi trên giường vẻ mặt giận dữ, thấy tôi đi vào, không tình nguyện lấy mấy chục triệu đưa cho tôi.
“Đây là?”
“Đây là tiền học đại học và sinh hoạt phí của con.”
Ông nội nhét xấp tiền vào tay tôi, “Cho dù thế nào, con cũng là cháu gái của ông, ông sẽ không thiệt thòi cho con đâu. Con cầm lấy số tiền này, thì sau này cố gắng học cho giỏi, chuyện trong nhà cũng không cần con lo lắng.”
Tôi không dám tin, ông nội có thể tốt vậy sao, sẽ cho tiền tôi đi dễ dàng vậy sao?
Ông ta nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Chỉ là trước khi con đi, phải thay ông làm một việc.”
“Cái ch*t của mẹ con là điềm d.ữ, vật yểm bình thường không áp xuống, phải dùng một chút mánh khóe.”
Tôi nắm chặt số tiền trong tay, những tờ tiền nhăn nhúm trong lòng bàn tay tôi, tôi hỏi thẳng: “Ông có ý gì?”
“Ông suy nghĩ kỹ rồi, phải phân mẹ con thành hai phần để ch.ôn. tách phần đầu và phần thân, mỗi nơi dùng một vật yểm, như vậy mới đè xuống được những oán khí kia.”
“Ông muốn ph.ân x.ác mẹ tôi?”
Tôi hoảng loạn la lớn, cả cơ thể không ngừng run rẩy. Nhìn hai người đang ngồi trước mặt tôi, hậ.n không thể để họ biến mất ngay tại đây.
Bà nội thấy tôi như thế cũng gào lên.
Bà ta giật lại xấp tiền, : “Hét cái gì mà hét, lỡ dọa sợ cháu trai tao thì sao!”
“Nếu mày làm xong việc này, tao đưa thêm mày hai chục triệu nữa. Nếu mày không làm, thì tao tự làm, mày cũng đừng hòng có một cắc bạc nào nữa!”
Nói đến đây, bà đảo tròn tròng mắt, nở một nụ cười kỳ d.ị: “Nhưng mà tao nói trước. Tao già rồi, tay chân lọng cọng, lỡ mà có ch.ặt thêm mấy cái nữa, thì cũng đừng có trách tao.”
Tôi không biết làm sao về được đến phòng.
Nhìn mẹ đang nằm trên giường, tôi biết, tôi phải thoát khỏi căn nhà này .
Tôi không có điện thoại, cũng không có tiền, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể đến nhà bà ngoại nuôi.
Bà ngoại là mẹ nuôi của mẹ tôi, bà ấy nói lúc bà ngoại ruột tôi còn sống từng giúp đỡ bà ấy, nên mới nuôi mẹ tôi.
Bây giờ tôi không còn nơi nào để đi, cũng chỉ có thể đến tìm bà ấy trước.
Đợi đến nửa đêm, toàn bộ đèn đều tắt rồi, không còn nghe thấy tiếng xì xầm bàn tính của ông nội và bà tôi.
Cả người tôi run rẩy, lấy cái khăn dài đã được chuẩn bị trước ra buộc mẹ tôi cõng trên lưng.
Cơ thể mẹ đã có chút cứng nhắc rồi, may là mẹ tôi rất nhẹ, tôi còn có thể cố được.
“Mẹ, mình về nhà thôi.”
Tôi đi từng bước nhỏ nhẹ nhàn ra đến cổng, sau đó chạy nhanh đến nhà bà ngoại.
Suốt đường đi, một bóng dáng màu đỏ luôn theo sau tôi.
Tóc của mẹ tôi lướt qua lướt lại trên lưng, tôi cũng không cảm thấy sợ hãi hay mệt mỏi gì, chỉ cảm thấy có một dòng năng lượng mạnh mẽ đang cổ vũ tôi.
Hai nhà cách nhau khoảng mười cây số, tôi đi từ nửa đêm đến khi tờ mờ sáng mới đến nhà bà ngoại.
Bây giờ mới b.a giờ sáng, nhà bà ngoại đã sáng đèn.
Đang định kêu cửa, lại phát hiện cửa không khóa.
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không tốt.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa, chỉ thấy bà ngoại đang quỳ rạp dưới đất , bên cạnh có con d.ao và vũng m.áu to.
Sự việc diễn ra liên tục , khiến đầu óc tôi choáng váng mà ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, cả căn nhà đều treo khăn trắng, trong nhà để ba cái qu.an t.ài, ông nội đang cầm một vật hình tròn được bọc bằng vải đỏ đặt vào một trong ba cái qu.an t.ài.
Tôi hét to muốn nhào qua đó, lại bị những người xung quanh cản lại.
“ A Âm!" nghe lời đi, ông nội con làm vậy cũng vì muốn tốt cho con.”
“Bà ngoại và mẹ con mất chung tuần, nếu không xử lý đàng hoàng sẽ biến thành qu.ỷ d.ữ, thì thôn chúng ta sẽ gặp đại h.ọa đấy.”
“Thì đấy, bà ngoại và mẹ con đều không phải người trong thôn, ở đây cũng không có người thân ruột thịt gì, bây giờ đều nhờ bên bố con lo liệu chuyện mai t.áng, con phải hiểu chuyện một chút.”
Mọi người trong làng đang cố gắng khuyên nhủ tôi, bảo tôi đừng làm loạn sẽ hỏng việc lớn.
Tôi đi.ên cuồ.ng xông lên phía trước, nhưng vẫn không thoát khỏi đám người này.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông nội mang hai cái túi đựng thứ gì lúc nhúc để vào trong qu.an t.ài.
“Đậy nắp quan!”
Ông nội vừa đặt đồ vào, vài chàng trai trong thôn mặc đồ quan liền nhanh chóng bê nắp qu.an t.ài đậy lên.
Tiếp sau đó lại có vài người khác lấy đinh để đóng vào qu.an t.ài.
Một qu.an t.ài đóng chín cây đinh, ba cái qu.an t.ài tổng là đóng hai mươi bảy cây.
Cho đến khi đóng hết hai mươi bảy cây đinh rồi, những người xung quanh mới buông tôi ra.
Tôi quỳ trước qu.an t.ài của mẹ tôi, d.ập đầu thật mạnh.
“Đều tại con, đều tại con, con không nên ngất đi, không nên đưa mẹ đến chỗ này, đáng ra con nên đưa mẹ đến đồn cảnh sát báo án. Tất cả đều tại con, mẹ ơi, mẹ dẫn con đi theo mẹ có được không, đều tại con mà mẹ mới phải chịu tội như này.”
“Được lắm, mày còn muốn báo cảnh sát à?”
Bà nội nắm lấy tóc tôi, vừa kéo vừa ch.ửi r.ủa: “Tao lo cho hai mẹ con mày ăn no mặc ấm, không sinh được đứa cháu trai cho tao thì thôi, bây giờ còn muốn báo cảnh sát à? Mày ch*t đi cho tao!”
Ông nội và ông thầy cúng đứng ở trước cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào cảnh tượng trong nhà.
Rõ ràng là không hài lòng với cách làm của tôi.
Trong cơn hỗ.n lo.ạn đó, không biết bao nhiêu từ ngữ t.ục t.ĩu và bạt tai rơi lên trên người tôi.
Đang lúc tôi tưởng rằng mình sẽ bị đá.nh đến ch*t, một tiếng la thất thanh vang lên:
“Qu.an tà.i có tiếng động”
Qu.an tà.i động rồi?
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên trong qu.an tà.i phát ra âm thanh lọc cọc như là có ai đó đang gõ vào quan tài từ bên trong.
Sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, chiếc qu.an t.ài đang nằm im đó cũng bắt đầu rung lắc mạnh hơn.
Bà nội tôi nhanh chóng thả tay tôi ra, nhìn con quạ đen đang nằm trên qu.an t.ài, liền lùi về sau vài bước.
“Con quạ này b.ay vào từ lúc nào thế!”
Thầy c.úng muốn đi lên để đuổi con quạ này đi.
Nhưng cho dù có xua đuổi thế nào, con quạ đ.en bay vòng vòng rồi lại bay lên trên qu.an t.ài không chịu đi.
“o.án q.ủy gặp phải vật cực âm, qu.an t.ài này hôm nay phải đem ch.ôn, hai người này đều ch*êt rất khác thường, nếu tiếp tục kéo dài thời gian nhất định sẽ xảy ra đại họa. !”
Thầy cúng vừa nói với dân làng vừa quay đầu, vẻ mặt như hiểu rõ nhìn về phía ông nội, nhỏ giọng nói!.
" Sư huynh chuyện đến nước này không còn đường l.ui nữa rồi ".