Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: NgocQuynh520 Editor: Fuly Thân là nhi nữ tội thần, bị bắt vào Giáo ti phường làm quan kỹ, nếu không muốn bị một đám sói xám lớn XXOO, nhất định phải quyến rũ được một núi dựa vững chắc! Vân …
Xem Thêm

Chương 19: Tình chàng ý thϊếp
Edit: Lạc Thần

Vân Tĩnh Hảo hơi ngẩn ra, đã thấy hắn tự tay cởϊ qυầи áo trên người nàng, lại tự mình thử một chút nước ấm phỏng tay, ngâm khăn mềm trong nước, cầm trong tay một chút sau đó vặn khô, nước thuốc nóng hổi khiến ngón tay hắn đỏ bừng, không ngờ hắn vẫn tự nhiên, chỉ bảo nàng nằm xuống đừng động.

Nàng ngoan ngoãn cười cười, nghe lời nằm xuống, mặc cho hắn dùng từng cái khăn mềm chà lau thân thể cho nàng, mùi thuốc lặng lẽ phiêu tán cả điện, nóng hổi lăn qua thân thể, đánh vào phế phủ tâm hồn, hóa thành ấm áp kéo dài làm cho người vô cùng thoải mái, nàng nhắm mắt lại, bên môi thỏa mãn cười giống như trẻ con, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng sẽ đối đãi thϊếp như vậy cả đời chứ?"

Quân Thiếu Tần chớp mắt, nhéo má phấn mềm mại của nàng, liếc xéo nói: "Nào có lòng tham như nàng vậy, được ưu ái, liền nghĩ cả đời đều được!"

"Lòng tham không tốt sao?" Vân Tĩnh Hảo nâng lên khóe môi, đôi mắt sáng chớp chớp, cười gian nói: "Nếu hoàng thượng đối xử tốt với thϊếp, hiển nhiên thϊếp cũng sẽ đối xử tốt với hoàng thượng, thϊếp cũng biết hát Tiểu Khúc vậy, nếu hoàng thượng thích nghe, thϊếp liền ngày ngày hát, làm cho người vui vẻ. . . . . ."

"Nàng biết hát Tiểu Khúc?" Quân Thiếu Tần có chút hoài nghi.

"Đó là đương nhiên, hoàng thượng muốn nghe cái gì? Vô luận bài hát gì, thϊếp đều có thể."

"Giọng điệu vẫn còn thật lớn." Quân Thiếu Tần xem thường nói, thừa dịp canh ngải diệp còn nóng, liền lật người nàng lại, lau sau lưng cho nàng, lúc này mới phát hiện không ngờ tay mình đã bị canh nóng làm bỏng đến sưng đỏ, hắn cũng không rảnh bận tâm, chỉ giả bộ làm ra vẻ nghiêm túc suy tính nói: "Vậy nàng hát một đoạn 《 đạp ca 》* nghe một chút đi."

* đạp ca: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát.

"《 đạp ca 》?"

Quân nếu bầu trời vân, nông tựa như trong mây điểu. Quân nếu trong hồ nước, nông như nước tâm hoa.

Vân Tĩnh Hảo khẽ mỉm cười, nhớ mang máng, khi còn bé ở Khang thành, nghĩ tới cha mẹ không ngủ được, Hà cô cô luôn ngâm nga bài hát này bên giường dụ dỗ nàng ngủ. Hà cô cô hát cũng không hay, nàng lại nghe hết sức cao hứng, thích nghe, chính là hai câu này "Quân nếu bầu trời vân, nông tựa như trong mây điểu. Quân nếu trong hồ nước, nông như nước tâm hoa." Khi đó, nàng còn nhỏ tuổi như vậy, làm sao hiểu được ý tứ trong bài hát này. . . . . .

"Quân nếu bầu trời vân, nông tựa như trong mây điểu, tùy tướng gắn bó, ánh ngày ngự phong. Quân nếu trong hồ nước, nông như nước tâm hoa, tương thân tương luyến, cùng Nguyệt Lộng Ảnh. Nhân gian tại sao tụ tán, nhân gian gì có vui buồn, chỉ mong cùng quân trường tương thủ, mạc làm Đàm Hoa Nhất Hiện. . . . . ."

Bởi vì nàng mang bệnh, cổ họng lại đau, giọng nói liền có chút suy yếu, nghe cũng là mềm mại lưu luyến, có lẽ dược lực phát tác, hát hát, mặt mày nàng càng uể oải, sau chỉ còn lại có êm ái như hô hấp trẻ con. . . . . .

Quân Thiếu Tần khép quần áo lại cho nàng, nhét góc chăn cho tốt, cầm tay nàng, khẽ hôn trên môi nàng: "Ngủ một giấc thật ngon, một lát ta gọi nàng dậy dùng bữa. . . . . ."

Cũng không biết Vân Tĩnh Hảo có nghe thấy hay không Lạc Thần-ddlqdonn/, chỉ mơ mơ màng màng nói gì đó, Quân Thiếu Tần tập trung lắng nghe, giống như là cái gì khen thưởng, cho đến khi nàng lặp lại lầm bầm lần nữa, hắn mới phản ứng kịp, nha đầu này nói là ———–"Hoàng thượng đừng quên khen thưởng!"

Quân Thiếu Tần có chút buồn cười, ngắm nhìn nàng hồi lâu, nhưng lại luyến tiếc rời đi, dứt khoát bảo Tiểu Thuận Tử chuyển toàn bộ tấu chương lại đây, dựa sát trước giường nàng xử lý quốc gia đại sự.

Đến trưa, phòng ăn trình lên cháo mễ tử* táo đỏ cùng mấy dược thiện vị nhẹ, lúc này hắn mới để tấu chương xuống, đỡ nàng, dụ dỗ nói: "Con heo nhỏ lười biếng, nghe lời, trước dậy dùng bữa. . . . . ."

*mễ: gạo, tử: tím. Cháo mễ tử: cháo nấu bằng gạo tím.

Vân Tĩnh Hảo mờ mịt mở to mắt, liếc mắt nhìn thiện bàn này, bĩu môi tùy hứng nói: "Miệng thϊếp đau, không đói bụng, không muốn ăn. . . . . ."

Quân Thiếu Tần gọi Tiểu Thuận Tử cầm ly nước mật ong ấm, trước cho nàng thông cổ họng. Nàng không cảm thấy đói, ngược lại thật sự có chút khát nước, vì vậy ngoan ngoãn nhận lấy cái ly, ừng ực ừng ực uống vào, bởi vì uống quá mau, nước liền theo khóe miệng chảy ra một chút, làm ướt cằm cùng xiêm y.

Quân Thiếu Tần thở dài bất đắc dĩ, cầm khăn lau sạch sẽ cho nàng, mới tự mình bưng chén cháo, múc một muỗng cháo mễ tử, nhẹ nhàng thổi nguội, đưa đến bên môi nàng. Vân Tĩnh Hảo là thật ăn không vô, nhưng thấy ánh mắt hắn như màu đen bảo thạch, dịu dàng có thể chảy ra nước, giống như bị đầu độc không đành lòng cự tuyệt, vì vậy liền nắm tay hắn, ăn nửa chén nhỏ.

Dùng qua cháo, nàng như bạch ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng cuối cùng trên hai gò má nổi lên hồng hào, tay chân lạnh lẽo cũng bắt đầu ấm lại, cái trán rỉ ra lấm tấm mồ hôi. Lúc này Quân Thiếu Tần mới yên tâm, thấy nàng không muốn ăn nhiều, cũng không ép nàng, chỉ ôm nàng, để cho nàng tiếp tục nghỉ ngơi.

Buổi chiều thì ngoài cửa sổ mưa to ngày càng lớn, trong phút chốc, một tiếng sét nổ vang, thật là dọa người. Vân Tĩnh Hảo ngủ có chút lo lắng, làm ổ trong khuỷu tay hắn, tóc đen trải dài ra, hình như cả người bởi vì sợ mà nép sát vào, thân thể như noãn hương cọ xát ngực hắn, chợt tim như bị khoan một lỗ, giống như bị vây bên trong một vùng tăm tối, rõ ràng bên tai nghe tiếng thét thê lương của cha mẹ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không làm được. . . . . .

Quân Thiếu Tần đưa tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, gọi nàng một tiếng, trong mộng nàng khổ sở rêи ɾỉ, cũng là dán chặt hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mà có lực của hắn, cả người liền bình tĩnh lại, mở mắt, không khỏi ôm lên cổ hắn, kéo hắn chậm rãi về phía mình, mυ"ŧ khẽ lên đôi môi lành lạnh mềm mại của hắn.

Quân Thiếu Tần cười, khẽ vuốt ve mái tóc đen của nàng, môi chuyển từ thủ làm công, tựa như gió xuân lười biếng cùng nàng quấn quít dây dưa, rốt cuộc tim nhảy thình thịch dồn dập, nhưng nghĩ tới thân thể nàng mới tốt chút, bèn kiềm chế động tình xuống, chỉ chậm rãi nói: "Dù sao nàng buồn bực ở lại Cầm Sắt điện cũng không tốt, qua hai ngày nữa chính là ngày chọn lựa thống lĩnh cấm vệ quân, ta dẫn nàng đi xem náo nhiệt như thế nào?"

Vân Tĩnh Hảo lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Bây giờ hậu cung là Uyển Thục phi làm chủ, người không mang nàng đi, ngược lại mang thϊếp đi, trong lòng nàng sẽ nghĩ sao? Ngày sau lại muốn làm khó thϊếp. . . . . ."

Quân Thiếu Tần không nói thêm lời nào nữa, môi nhẹ nhàng hôn nhẹ trên trán nàng, giống như nghĩ tới cái gì.

Ngày hôm sau, bởi vì Quân Thiếu Tần bận bịu việc triều đình, cả ngày đều không rãnh tới đây, buổi tối Vân Tĩnh Hảo dùng xong thiện, liền ngủ sớm một chút, nhưng đêm nay trời lại mưa, ngoài cửa sổ đình viện cây dao động hoa rơi, tiếng gió tiếng sấm cả kinh người không thể ngủ, lòng tràn đầy phiền não. Đang trong lúc mông lung, lại nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng tuyên giá, chẳng biết tại sao tâm tình nàng đột nhiên khá hơn, chân trần đi ra ngoài đón.

Quân Thiếu Tần đưa tay ôm nàng vào lòng, lại nhìn xuống dưới, thấy chân nàng không có mang giày, vội vàng ôm nàng trở vào trong điện, vừa vào đến, thì một cái cốc đầu thật mạnh gõ trên đầu nàng: "Thế nào chân không xuống đất? Mới tốt chút, lại cảm lạnh thì phải làm sao?"

Vân Tĩnh Hảo có chút chột dạ cười cười, giảo hoạt ôm hắn làm nũng: "Trong lòng nô tì nghĩ tới hoàng thượng, làm sao còn chú ý được nhiều như vậy. . . . . ."

Nàng một đôi mắt mơ hồ, gương mặt phiếm đỏ ửng, mang theo dáng vẻ quyến rũ khó nói lên lời, Quân Thiếu Tần nhìn trong lòng rung động, không khỏi ôm chặt nàng, mặc dù trong bụng vui mừng, trên mặt vẫn gắng gượng: "Nàng là tiểu lừa đảo, nói chuyện, cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả!"

Nói xong, hắn dùng sức hôn nàng, tìm được khe hở, đầu lưỡi liền thăm dò thật sâu vào trong môi nàng quấn quít dây dưa đòi lấy, như bình thường, lưu luyến thật sâu, khơi lên từng đám lửa nóng, làm nàng tâm thần đều say, cả người mềm yếu, nóng bỏng cuồng nhiệt thân thể quấn lấy nhau, giống như đang trong vô số nồng tình mật ý. . . . . . Yêu quá tha thiết, khuôn mặt nàng phảng phất như hoa đào nở lúc tươi đẹp nhất, tất nhiên là một phòng cảnh xuân kiều diễm, chiếu sáng lên cả đêm mưa lành lạnh này.

Cũng không biết hai người triền miên bao lâu, đêm đã khuya, vẫn là ôm nhau, khuôn mặt như trẻ con, cười cười nói nói, cũng không biết mệt mỏi, cho đến trời sáng mới ngủ.

Đến ngày chọn lựa thống lĩnh cấm vệ quân hôm đó, rốt cuộc trời quang mây tạnh, thật sớm Quân Thiếu Tần liền rời Cầm Sắt điện đi.

Vân Tĩnh Hảo dùng xong thiện sớm, liền trở về tẩm điện, chỉ nói không thoải mái muốn ngủ một lát, bảo A Thú ngoài điện coi chừng, đừng cho người quấy rầy.

Mà Thừa Thục điện bên kia, trời còn chưa sáng Thường Quý liền đến đúng giờ, bởi vì thấy người nhiều liền không dám đi tìm Giang Ánh Nguyệt, đợi cung nữ thái giám đều đi xuống bếp nhận lấy đồ ăn sáng thì mới lén lén lút lút chạy vào Thiên Điện nơi Giang Ánh Nguyệt ở.

Vào lúc này, Giang Ánh Nguyệt mới vừa trang điểm ăn mặc xong, đang muốn đi thỉnh an Uyển Thục phi, liền nói với hắn: "Ban ngày người đến người đi, ngươi ở đây cũng không tiện, tạm thời ngươi ra bên ngoài chờ ta, đợi ta thỉnh an Uyển Thục phi, liền đưa bạc cho ngươi."

Thường Quý vừa nghe, lại nổi lên lòng nghi ngờ: "Bạc trong tay ngươi,lúc này cho ta không được sao, tội gì lại để cho ta chờ?" Nói xong, hắn càng cảm thấy không đúng, lập tức mắt lộ hung quang, bắt cổ tay nàng lại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn: "Giang Ánh Nguyệt, ngươi đừng định lừa gạt ta chứ?"

Giang Ánh Nguyệt trong lòng dienndannle!quuydosn cười lạnh, cuối cùng trên mặt là vẻ mặt ôn hoà trước giờ chưa từng có: "Ta nào dám lừa gạt ngươi? Bởi vì ta mới vừa vào cung, còn chưa có sắc phong, nay đúng là ăn nhờ ở đậu sống qua ngày, vì ta nịnh bợ Uyển Thục phi, liền gửi tiền bạc ban thưởng chỗ nàng, lúc này muốn dùng, dĩ nhiên là phải đi đến cùng nàng nói rõ một phen."

Mặc dù Thường Quý còn có lòng nghi ngờ, nhưng tự cho là nắm nhược điểm của nàng, tạm thời tin nàng, theo lời nói của nàng, trước Thừa Thục ngoài điện đợi nàng, một lần đợi liền đợi rất lâu, cho đến giờ Thìn canh ba, Giang Ánh Nguyệt mới một mình lặng lẽ đi ra.

Tác giả có lời muốn nói:lập tức sẽ có một vô cùng phúc hắc vô cùng cố chấp vô cùng ghét, nhưng lại vô cùng si tình vô cùng chuyên nhất vô cùng bi kịch nam hợp với tràng ~~~

Thêm Bình Luận