Chương 18: Gian phu da^ʍ phụ
Edit: Lạc Thần
Đến ngày thứ tư thì bỗng nhiên có người gõ khẽ hai tiếng ngoài cửa sổ.
Vân Tĩnh Hảo thật là cẩn thận rút người từ trong ngực Quân Thiếu Tần ra, đưa tay đẩy cửa sổ ra, lập tức có một bóng dáng nhỏ nhắn đỏ thắm leo lên mà xuống, lưu loát nhảy vào trong điện, kêu một tiếng "Chủ nhân"!
Vân Tĩnh Hảo ra hiệu bảo nàng im lặng, dẫn nàng vào trong phòng ngủ, nhỏ giọng nói: "Ba ngày sau chính là ngày tỷ võ chọn lựa thống lĩnh cấm vệ quân, bên Tiêu phủ có động tĩnh gì không?"
Hồng y thiếu nữ kia vừa nhíu đôi mày thanh tú, trả lời: "Ngược lại không có động tĩnh gì, chỉ là thường thấy một vài kiếm giả len lén từ cửa sau Tiêu phủ tiến vào, rất là quỷ dị."
"Kiếm giả?"
Vân Tĩnh Hảo khẽ cười lạnh, đôi mắt bình tĩnh. Kiếm giả, Tiêu Đạo Thành, chọn lựa thống lĩnh cấm vệ quân, giữa ba người này có thể có quan hệ thế nào?
Hồng y thiếu nữ kia nhìn nàng, không khỏi có chút lo lắng: "Bên trong cơ thể ngươi còn có kịch độc quấn thân, lần trước ứng phó hộ vệ kia đã là miễn cưỡng, nếu thật tham gia luận võ chọn lựa, chỉ sợ. . . . . ."
"Không cần lo lắng, ta không chết được." Vân Tĩnh Hảo mỉm cười nói, trong đêm tối nghe hết sức rõ ràng: "Nội lực ta đã khôi phục hai, ba phần, không làm việc khác được, nhưng muốn đối phó mấy võ phu, cũng có thể."
Hồng y thiếu nữ kia gật đầu, nhưng mặt tức giận: "Lại nói đều phải trách Thanh Nham sư huynh kia, nếu không phải hắn nổi lên ý nghĩ xằng bậy với ngươi, dưới linh đường sư tôn hạ độc ngươi, nghĩ buộc ngươi đi vào khuôn khổ, nội lực ngươi cũng sẽ không biến mất hoàn toàn, rốt cuộc lưu lạc tới giáo ti phường, suýt nữa bị tổn thương danh tiết. . . . . ."
"Danh tiết?" Vân Tĩnh Hảo cười khổ, mặc dù giọng nói hơi nhỏ, nhưng hàm chứa bao nhiêu là chán nản và thê thảm: "Một tội nô, thì danh tiết đáng nói cái gì?"
Nhớ tới đêm hôm ấy, nàng giống như một kiện hàng hóa bị đặt trên đài, khủng hoảng không cách nào nhúc nhích, khó chịu mặc người ức hϊếp, trong mắt nàng tràn đầy chán ghét căm hận, nếu không phải có Quân Thiếu Tần, chỉ sợ nàng đã bị nhục nhã đến chết. . . . . .
Đến ngày hôm sau, bên ThừaThục điện, sáng sớm Uyển Thục phi liền gọi Giang Ánh Nguyệt tới phòng mình, hỏi thẳng nàng đêm qua Quân Thiếu Tần nói cái gì với nàng. Giang Ánh Nguyệt còn trông cậy dựa vào Tiêu gia một bước lên trời, nào dám nói thật ra, vì vậy tạm thời lừa gạt, chỉ nói Quân Thiếu Tần căn dặn nàng an tâm ở trong cung sau lại hứa hẹn sẽ nạp nàng làm phi.
Uyển Thục phi không nghi ngờ gì, nhất thời vui mừng, thưởng không ít xiêm y đồ trang sức cho nàng, lại cùng nàng nói chuyện Vân Tĩnh Hảo, nói hiện giờ Quân Thiếu Tần đang say đắm Vân Tĩnh Hảo, bảo nàng cẩn thận một chút, chớ trêu chọc con hồ ly này.
Giang Ánh Nguyệt nghe liền ghi nhớ, mặc dù LạcThần-ddiendlqdonn-ngoài mặt còn duy trì nụ cười, khăn trong tay lại bị vô ý thức uốn éo thành bánh quai chèo, tối hôm qua một đêm nàng không có ngủ, lăn lộn khó ngủ, đã nghĩ, tại sao Quân Thiếu Tần đối với nàng lạnh lùng tuyệt tình như vậy, hiện nay xem ra, nguyên do hơn phân nửa là bởi vì Vân Tĩnh Hảo!
Ra khỏi phòng Uyển Thục phi, trong nháy mắt sắc mặt nàng liền lạnh cứng xuống, trong lòng thấy phiền chán, hai bên thái dương cũng đau, đang muốn trở về ngủ tiếp một chút, đúng lúc này, mấy tiểu thái giám Càn Nguyên điện tới đây tặng chút ân thưởng, Thường Quý cũng trong đó, từ bên cạnh Giang Ánh Nguyệt đi qua thì hắn cố ý dừng một chút, khẽ giương mắt, mặt lộ vẻ một nụ cười lạnh lùng về phía nàng.
Nhất thời Giang Ánh Nguyệt ngẩn ra giống như giật mình tại chỗ, hoảng sợ sắc mặt tái xanh, dưới chân hư mềm, mắt nổ đom đóm, suýt nữa té xuống!
Cung nữ hầu hạ nàng Lâm Nhi cuống quít tiến lên vịn nàng, nhìn trên trán nàng khẽ đổ đầy mồ hôi, liền nói: "Cô nương không thoải mái sao? Có muốn nô tỳ đi truyền thái y tới nhìn một cái hay không?"
Giang Ánh Nguyệt chưa tỉnh hồn mà lắc lắc đầu, chỉ nói: "Có lẽ đêm qua ngủ không ngon, tinh lực (tinh thần và thể lực) có chút không tốt, ngươi đỡ ta trở về nghỉ ngơi một chút liền ổn."
Lâm Nhi nói một tiếng "Vâng", lập tức đỡ nàng trở về, dâng trà nóng lên hầu hạ nàng uống xong, thấy nàng khá hơn một chút, mới lui ra ngoài.
Nàng vừa đi, Giang Ánh Nguyệt lại biến thành chim sợ cành cong, nằm trên giường, chỉ cảm thấy hoảng sợ theo đáy lòng từ từ rỉ ra, khiến nàng ngay cả suy nghĩ cũng không thể, nàng tuyệt đối không ngờ, sẽ gặp phải Thường Quý trong cung!
Ban đầu, vì nàng mẹ nàng mới vắt óc nhờ vả hôn sự với Triệu gia, nàng quyết tâm rời Quân Thiếu Tần, gả vào Triệu gia, vốn tưởng rằng từ nay về sau có cuộc sống tốt, không ngờ, Triệu gia cũng không coi nàng như người, vừa say, liền tùy ý trút giận lên nàng, rét đậm tháng chạp phạt nàng lỏa thân quỳ trong tuyết, dùng kim châm đâm nàng, cười lớn nhìn nàng gào khóc co rúc!
Nàng suy nghĩ tất cả biện pháp, rốt cuộc tìm người đưa thư cầu cứu về nhà mẹ đẻ, lấy được cũng là mấy câu lạnh lùng ———–"Triệu lão gia cho cha ngươi ba trăm lượng bạc làm ăn, lại để cho đệ đệ ngươi lên tư thục, còn mua đất mua nhà, ngươi phải biết rõ đạo lý mới phải, hảo hảo hầu hạ Triệu lão gia, không thể quấy rối nữa!"
Một cái chớp mắt kia, rốt cuộc nàng đã biết mùi vị sống không bằng chết! Nếu không phải thật không có đường sống, nàng cũng sẽ không quyến rũ Thường Quý, Thường Quý là gia đinh Triệu phủ, vốn là nàng tính lừa gạt Thường Quý gϊếŧ một nhà Triệu gia, sau đó sẽ chiếm đoạt gia nghiệp Triệu gia, như thế cũng coi là báo thù giải hận! Nhưng không ngờ, sau khi Thường Quý gϊếŧ người cầm trân bảo Triệu gia, lại vứt bỏ nàng mà chạy, để cho một mình nàng gánh tất cả tội!
Đủ thấy, nam nhân thiên hạ đều giống nhau, trên giường ngàn y trăm thuận, có thể cho ngươi mạng, nhưng xuống giường thì đồng nghĩa với cái gì cũng chưa nói, mặc quần vào liền trở mặt không nhận người!
Nàng cắn chặt hàm răng, dần dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ, thật vất vả nàng mới có cơ hội bắt đầu lại, tuyệt không thể bởi vì Thường Quý mà thất bại trong gang tấc, thật không được. . . . . .
Mắt nàng ửng đỏ, thoáng qua một chút tàn nhẫn hung tàn, đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài nổi lên mưa to, chợt một tiếng sét nổ vang, tựa như tâm sự trong lòng!
Nàng cả kinh, bên tai nghe được cửa điện vang lên hạ xuống, rồi sau đó thấy tấm màn khẽ lay động, có gió mát thổi vào, lại nghe có tiếng bước chân nặng nề đang áp sát tới bên giường!
Nàng kêu một tiếng "Lâm Nhi", không có người trả lời nàng, trong lòng nàng không khỏi âm thầm đề phòng, đang muốn vén màn lên, chợt bị người đè ép phía dưới, sức tay mạnh mẽ làm nàng đau đớn không chịu nổi, nhìn một cái, không phải ai khác, mà chính là Thường Quý!
Giang Ánh Nguyệt vừa kinh vừa sợ, e sợ lúc này có người xông vào, liền dùng cả tay chân đẩy hắn: "Ngươi buông ta ra, bằng không ta kêu người tới!"
Vốn Thường Quý chính là một du côn lưu manh, nghe lời này xong, không chỉ không sợ, ngược lại hưng phấn, cậy mạnh, tựa như chó điên ôm nàng: "Ngươi kêu đi! Gọi người tới, thuận tiện ta nói ra ta và ngươi thông da^ʍ rồi gϊếŧ người, xem hoàng thượng còn muốn ngươi không"
Giang Ánh Nguyệt uy hϊếp không thành, bị hắn hù dọa, đành phải cố nén quyết tâm đấu trí, cùng hắn phải trái một phen: "Ban đầu ngươi làm hại ta suýt nữa đầu thân hai nơi, không ngờ hôm nay muốn tới hủy ta sao? Trân bảo Triệu gia, toàn bộ ngươi cầm đi, chỗ tốt một mình ngươi được, ngươi còn tới tìm ta làm cái gì?"
Nói đến chuyện này, Thường Quý nổi giận trong bụng, nổi cáu: "Những thứ trân bảo kia của Triệu gia có thể đỉnh vài đồng tiền? Sớm bị ta thua sạch! Vì trốn nợ, ta mới năn nỉ ông chú đang hầu trong cung đưa ta vào cung, cũng may mà có ông chú giúp một tay, cho chút bạc, ta mới có thể tránh thoát đao hạ xuống háng. . . . . ."
Lập tức Giang Ánh Nguyệt sợ đến trắng bệch: "Ngươi. . . . . . Ngươi là thái giám giả?" Như có một dòng điện vụt qua, đột nhiên nàng lại nghĩ ra một quỷ kế tuyệt diệu, một quỷ kế vừa có thể giải quyết Thường Quý vừa có thể diệt trừ Vân Tĩnh Hảo!
Nàng chợt nở nụ cười: "Ngươi thật là không biết sống chết, thái giám cũng giả bộ? Nếu bị người tra ra được, chính là tội ngũ mã phanh thây, ta khuyên ngươi vẫn là trốn đi!"
"Trốn?" Thường Quý hừ lạnh một tiếng, lau bên má nàng, bên tai nàng nói: "Ngươi kêu ta chạy trốn tới nơi đâu? Hiện tại ta không một xu dính túi, chạy đi cũng bị người đánh chết, chi chẳng lưu nơi này, có ngươi, tự nhiên cũng có ta. . . . . ." Hắn nói xong, liền lôi kéo cổ áo nàng, đôi môi tiến tới cần cổ nàng.
Giang Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy môi hắn giống như một con rắn độc lạnh lẽo, lạnh bẩn tanh hôi, làm cho nàng chán ghét đến cực điểm, hôm nay nàng là toàn tâm toàn ý phải trở về bên cạnh Quân Thiếu Tần, làm sao có thể để cho người như hắn chạm vào, vì vậy cuống quít đẩy hắn ra, lừa gạt nói: "Tạm thời ngươi đừng nóng vội, ta có thể cho ngươi một số bạc, đủ ngươi bên ngoài cung an hưởng phú quý cả đời. . . . . ."
Lúc này Thường Quý mới ngừng tay, nhìn chằm chằm nàng một cái: "Cái người nữ nhân này luôn luôn quỷ kế đa đoan, hay là dùng lời lừa gạt ta chứ?"
Giang Ánh Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Hai ngày sau, ngươi lại đây lấy bạc, nếu ta lừa gạt ngươi...ngươi có thể đến trước mặt hoàng thượng nói ra tất cả, đến lúc đó ngọc nát đá tan!"
Thường Quý nghe xong, nhưng vẫn là không thể hoàn toàn tin nàng, cắn răng một cái, lại nhào tới trên người nàng, đôi tay sờ loạn trên người nàng một hồi, chợt giật xiêm áo nàng ra: "Nếu để ta tin ngươi, ngươi liền cho ta một lần, làm thái giám lâu như vậy, cũng làm ta nghẹn hỏng rồi!"
Làm sao Giang Ánh Nguyệt chịu theo, nhưng không dám chọc giận hắn, không dám kinh động Lâm Nhi, từ chối một lát chỉ lát nữa là phải để cho hắn đắc thủ, cũng là Lâm Nhi bên ngoài bẩm: "Cô nương, Thục phi nương nương cho người tặng canh tổ yến qua đây."
Thường Quý bị dọa sợ, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện buông nàng ra, lạnh lùng nói bên tai nàng: " Tốt nhất ngươi nói phải giữ lời, đừng đùa giỡn bịp bợm, nếu không mọi người không sống được!" Nói xong, hắn liền cuống quít mở cửa sổ lộn ra ngoài.
Cuối cùng Giang Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm diienndannleequuydonn, nhanh chóng sửa sang lại xiêm áo búi tóc, bảo Lâm Nhi bưng tổ yến đi vào, trong lòng lại trù mưu chuyện hai ngày sau đó. . . . . .
Còn Cầm Sắt điện bên kia, buổi sáng chuyện thứ nhất Tiểu Thuận Tử làm đó là cho người đến đổi giường rách bị sụp đổ, lại thỉnh thái y đến xem vết thương trên người Quân Thiếu Tần, ngược lại vết thương kia là chuyện nhỏ, chỉ là Vân Tĩnh Hảo thức dậy thì liền thấy đầu óc hôn mê, cổ họng đau đớn, hẳn là phải phong hàn.
Khi Quân Thiếu Tần hạ triều trở về, nàng mới vừa vặn phục dược, Cẩm Nhi y theo thái y giao phó, nấu một thùng lớn lá ngải cứu nóng hổi, đang chuẩn bị lau thân thể cho nàng, lại bị Quân Thiếu Tần sai khiến đi ra ngoài.
Vân Tĩnh Hảo hơi ngẩn ra, đã thấy hắn tự tay cởϊ qυầи áo trên người nàng, lại tự mình thử một chút nước ấm phỏng tay, ngâm khăn mềm trong nước, cầm trong tay một chút sau đó vặn khô, nước thuốc nóng hổi khiến ngón tay hắn đỏ bừng, không ngờ hắn vẫn tự nhiên, chỉ bảo nàng nằm xuống đừng động.