Chương 15: Ơn vua nhiều "Lay động"
Xế chiều hôm đó, hai đạo thánh chỉ truyền khắp lục cung.
Một: "Hoàng hậu mất tự, mê hoặc với Vu Chúc (phù thủy), giáng chức giam cầm tại Phệ Hương điện, lục cung sự vụ tạm thời do Uyển Thục phi tiếp quản. Khâm thử."
Hai: " Cầm Sắt điện tần ngự Vân thị, ôn lương hiền thục, rất được ý trẫm, trung thành với việc Vua, phong làm chính nhị phẩm phi, Lễ Bộ theo thường lệ chuẩn bị nghi vật (nghi=lễ nghi, vật=đồ vật), chọn ngày tốt, tiếp chỉ làm lễ sắc phong. Khâm thử."
Hai đạo thánh chỉ, lập tức hậu cung đưa tới sóng to gió lớn!
Đầu tiên, hoàng hậu bị giáng chức đến Phệ Hương điện, Phệ Hương điện này cũng không phải là địa phương tốt gì! Năm đó, triều đại Thái tổ hoàng đế vì sủng phi Lệ thị xây dựng Phệ Hương điện, cung thất hoàn thành, Lệ thị qua đời. Thái tông Hoàng đế lại ban Phệ Hương điện cho hoàng hậu Bùi thị, sau Bùi thị thất sủng, buồn bực sầu não mà chết. Đến tiên đế thì ơn huệ sau khi làm chủ Phệ Hương điện, rồi bởi vì tội ghen ghét, bị phế làm thứ dân! Sau lần đó, Phệ Hương điện bị coi là nơi chẳng lành, so với lãnh cung Trường Môn điện càng chẳng lành, một khi đi vào, liền như bị nguyền rủa giống như nhau, trọn đời thoát thân không được!
Hôm nay, hoàng hậu Tiêu thị bị giáng chức đến Phệ Hương điện, có phải ý nghĩa Tiêu gia chạm tay có thể bỏng sẽ phải sụp đổ, vô cùng có khả năng Hoàng đế sẽ phế hậu hay không?
Trong lúc nhất thời, trong ngoài hoàng thành, trên triều đình và dưới dân gian, kinh kinh, nghi nghi, chấn động vô cùng!
Tiếp đó, chính là tấn phong Vân Tĩnh Hảo làm phi, từ triều đại khai quốc tới nay, còn chưa có tội nô nào có thể trở thành hoàng phi! Vào cung, phong làm tần ngự, đã là miễn cưỡng, sao có thể làm chính nhị phẩm phi tử?
Vì vậy, giữa trưa các thần tử liền quỳ trước Càn Nguyên điện vì hoàng hậu cầu tình, còn chưa kịp lấy hơi, vừa nghe tin Quân Thiếu Tần muốn sắc phong Vân Tĩnh Hảo làm phi, ngay cả cơm cũng không đoái hoài tới ăn, cứ tiếp tục quỳ xuống, rối rít thượng tấu khuyên can, dập đầu thỉnh Quân Thiếu Tần nghĩ sâu tính kỹ, hành động thận trọng!
Trong mắt bọn họ, Vân Tĩnh Hảo chính là một tai họa, am hiểu, bất quá là dụ dỗ hoặc dùng thuật thôi, cùng Đắc Kỷ Muội Hỉ là cùng một loại!
Vì chứng minh rõ ràng Vân Tĩnh Hảo là một tai họa, Tiêu Đạo Thành một tay đề bạt Ngự sử Lưu Thiết Thuyền, lớn mật nêu ví dụ, nói, năm ngoái Vân Tĩnh Hảo vào cung, năm nay hai châu Sở Dương liền gặp lũ lụt nghiêm trọng, bao phủ mấy trăm dặm đồng bằng, dân chúng hủy việc đồng áng, không có nhà cửa! Ban ngày Ích Châu *Lạc-Thần+dioen*đ’l’quyd; có màu đen, trên đời vạn vật lâm vào hắc ám, dân đều cho là đại hung! Năm ngày đầu tháng này, ánh trăng lúc tròn lúc khuyết, chủ hậu cung có tai họa, thiên hạ khó yên ổn! Ngày đó, cố đô Kiện châu lôi điện đánh xuống, thái miếu tổn hại, đất sụt vài thước, là vì trời cao cảnh báo. . . . . .
Lưu Thiết Thuyền chậm rãi nói những lời này xong, trong giọng nói tràn ngập kinh hãi cùng hơi thở lo lắng, tính chất vô cùng kích động, thế cho nên có vài đại thần bị mê hoặc, nhất thời nước mắt nước mũi rớt xuống mặt, đều đặn quỳ xuống cầu xin: "Vạn tuế nghĩ lại" tiếng động vang vọng nửa Cửu Trọng Thiên, cao thấu trời xanh!
Trên chỗ ngồi Quân Thiếu Tần xem tất cả trong mắt, cũng trong dự liệu, cho nên tức giận cũng lười phát lên, nụ cười hắn mang theo nhẹ nhõm giễu cợt: "Trẫm hôm nay mới biết, những đại học sĩ như các khanh, cư nhiên cuồng loạn mê tín mơ tưởng viễn vong như thế! Khí trời thay đổi, là chuyện thường, có quan hệ gì với một nữ nhân đâu? Trẫm không tin, trẫm sủng ái Vân phi, giang sơn vạn dặm này sẽ gặp vì vậy đổi chủ!"
Chúng thần vừa nghe hai chữ "Đổi chủ", từng người một cả kinh râu ria lông mày lộn xộn, toàn thân run rẩy giống như muốn không thở nổi ———- Hoàng đế nói lời này quá mức hung hiểm!
Bọn họ cùng Tiêu Đạo Thành luôn luôn thân thiết, hôm nay lên điện khuyên can, cũng vì Tiêu gia, nhưng hiện tại, Hoàng đế đã nói đến như vậy, còn ai dám tiếp tục khuyên can? Khuyên can nữa, chỉ là nguyền rủa giang sơn đổi chủ!
Trong đại điện nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập.
Ánh mắt Quân Thiếu Tần như điện, tinh chuẩn nhìn về phía đội ngũ quần thần đứng đầu là Tiêu Đạo Thành, ẩn hiện một tia bễ nghễ chúng sanh mỉm cười, giọng nói gần như bình thản lạnh nhạt: "Các khanh còn có chuyện gì khải tấu?"
Giọng nói hắn không lớn, chúng thần vẫn cảm giác có áp lực vô hình đập vào mặt, trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không dám lên tiếng, trao đổi ánh mắt cũng không dám!
Tiêu Đạo Thành thấy bọn họ bất lực như vậy, tất nhiên trong lòng buồn khổ không dứt, lắc đầu liên tục, nhưng mà không thể làm gì!
Nếu không ai nói, Quân Thiếu Tần liền phất ống tay áo một cái, đứng dậy bước nhanh rời đi. Lúc này Tiêu Đạo Thành mới bỗng nhiên ngẩng đầu, vội đuổi theo, mọi người đều cho là hắn vẫn vì thay nữ nhi cầu cạnh, chưa từng nghĩ, hắn chỉ bẩm báo với Quân Thiếu Tần, ba ngày sau Văn Đức điện tỷ võ chọn thống lĩnh cấm vệ quân, cung thỉnh đích thân hoàng thượng tới, cùng với cống phẩm nước Cao Xương đến, xin hoàng thượng kiểm tra và nhận vân vân.
Việc lớn quốc gia Cao Xương là một nước nhỏ, bởi vì nước nhỏ thế đơn, chỉ có thể nạp cống phẩm dựa vào triều đình này nhờ che chở. Lại bởi vì Cao Xương Quốc sản xuất nhiều trân châu, là nơi sử dụng trân châu chế tạo đồ trang sức nổi danh xưa nay, do đó hàng năm Cao Xương Quốc nạp cống phẩm đều là trâm cài tóc trân châu những vật này, những thứ này hậu cung phi tần yêu thích từ trước đến nay.
Quân Thiếu Tần nghe, liền thuận miệng phân phó, sai Tiểu Thuận Tử rảnh rỗi, đưa cống phẩm trực tiếp đến Cầm Sắt điện.
Còn Cầm Sắt điện bên kia, sau khi Quân Thiếu Tần đi, Vân Tĩnh Hảo liền nằm xuống tiếp tục ngủ trời đất mù mịt, ngủ một cái liền ngủ thẳng tới hoàng hôn mới dậy, Cẩm Nhi nói, Quân Thiếu Tần buổi chiều đã tới, thấy nàng ngủ ngon, không có ầm ĩ nàng, chỉ dặn dò phòng ăn chuẩn bị tốt đồ ăn, đợi nàng tỉnh liền có thể dùng.
Vân Tĩnh Hảo mơ mơ màng màng nghe, lại nghe Cẩm Nhi nói chuyện Ngự sử Lưu Thiết Thuyền Càn Nguyên điện khuyên can, Cẩm Nhi tính tình hoạt bát sáng sủa, trong cung rất được ưa thích, cùng tất cả thái giám cung nữ trong điện đều có giao tình, vì vậy, vô luận trong cung xảy ra chuyện gì, nàng đều có thể biết trước tiên.
Vân Tĩnh Hảo nghe xong, nhưng chỉ cười một tiếng, hôm nay nàng mới biết, mình tuyệt vời như thế, có thể làm cho người người oán trách, sinh linh đồ thán, trời giáng dị tượng!
Không bao lâu, lại có tiểu cung nữ báo lại, nói Uyển Thục phi muốn gặp nàng, mời nàng đi một chuyến đến Thừa Thục điện.
Điều này làm cho Vân Tĩnh Hảo có chút khó hiểu ——— Không phải người Tiêu gia rất "Ghét bỏ" nàng sao? Không có chuyện gì sao muốn gặp nàng? Sẽ không có âm mưu gì chứ?
Nếu không, liền giả bộ đau bụng không đi . . . . . .
Vân Tĩnh Hảo nghĩ vậy, bảo Cẩm Nhi nói lại, bảo gia nhân bưng bữa tối vào, mới vừa ngồi xuống, Tiểu Thuận Tử sắc mặt vui mừng vào điện, cười híp mắt nói: "Nô tài bái kiến Vân phi nương nương, nương nương đại hỉ, nước Cao Xương tiến cống đồ trang sức trân châu thượng hạng, hoàng thượng sai nô tài đưa tới cho nương nương!"
Vân phi nương nương ———- xưng hô này nghe cũng rất lọt tai!
Chỉ là, Vân Tĩnh Hảo vẫn cười nói: "Còn chưa được lễ sắc phong, cái tiếng ‘ Vân phi nương nương ’ này công công kêu không khỏi sớm chút."
Tiểu Thuận Tử ha ha cười theo, đột nhiên một giọng nói khác từ ngoài truyền vào: "Cứ gọi như vậy!" Là Quân Thiếu Tần!
Vân Tĩnh Hảo hơi sửng sốt, không kịp đứng dậy chào đón, hắn đã sải bước tiến vào, Tiểu Thuận Tử vội cởϊ áσ khoác cho hắn, bảo Cẩm Nhi lấy thêm một bộ bát đũa.
Hắn trực tiếp ngồi xuống, cười nhìn Vân Tĩnh Hảo, thấy nàng có chút kinh ngạc, liền đưa tay vuốt vuốt má nàng: "Thất thần cái gì, ăn cơm nha! Trẫm để sổ sách xuống, đặc biệt chạy tới cùng nàng dùng bữa, sợ nàng một mình vắng lạnh."
Vân Tĩnh Hảo buồn cười cười một tiếng, nhìn hắn, trong lòng có một chút cảm động. Quân Thiếu Tần thấy nàng cười, tự tay múc canh cho nàng, thúc giục nàng ăn nhiều một chút.
Đợi hai người dùng hết cơm rồi, Tiểu Thuận Tử mới bảo tiểu thái giám trình lên cống phẩm nước Cao Xương, những đồ trang sức trân châu kia khéo léo tuyệt vời, quả nhiên là thế gian ít có, Vân Tĩnh Hảo thích thú nhìn, trên mặt cũng thêm vài phần tươi cười, vội quỳ xuống hành lễ, khấu tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Nhưng chỉ như vậy, Quân Thiếu Tần lộ vẻ bất mãn, chỉ nói: "Trẫm ban thưởng nàng nhiều đồ tốt như vậy, nàng chỉ hành lễ liền tưởng cho qua sao?" Nói xong, hắn liền chỉ chỉ gương mặt chính mình, ý kia không cần nói cũng biết.
Vân Tĩnh Hảo liếc Tiểu Thuận Tử và Cẩm Nhi đang cười trộm một cái, nhất thời quýnh lên, thường ngày, bọn họ trêu chọc nói chuyện đều là lén lút, hôm nay trước một phòng toàn người đâu rồi, cố tình Quân Thiếu Tần một chút dáng vẻ co quắp cũng không có, nhìn nàng, tròng mắt đen như sao sáng, dường như muốn hút cả người nàng vào. Nàng bị hắn nhìn ngượng ngùng, đành theo ý hắn, tới gần, môi nhẹ in lên mặt hắn, như chuồn chuồn lướt nước.
Nàng vừa hôn xong, liền gặp Quân Thiếu Tần trừng mắt nhìn, lại nói: "Thế nào ít như vậy? Trẫm còn muốn!"
Vân Tĩnh Hảo xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái: "Sao Hoàng thượng giống đứa bé!"
Quân Thiếu Tần cười ha ha, hình như d!đ.l;q’d tâm tình rất tốt, ôm lấy nàng, trong mắt là cưng chiều: "Nếu như nàng không muốn hôn trẫm, vậy trẫm không thưởng nữa. . . . . ."
"Không thưởng?"
Quân Thiếu Tần không có ý tốt cười: "Vài ngày nữa, tin kỳ của nàng lại đến, cho nên mấy ngày nay, liền xem biểu hiện của nàng. . . . ."
Nghe lời này,Vân Tĩnh Hảo nhịn không được mặt đỏ tía tai ——— nàng tự mình cũng không nhớ được ngày tin kỳ, ngược lại hắn nhớ rõ!
Nàng liếc mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Quân Thiếu Tần, chỉ mắng: "Sao Hoàng thượng mãi nghĩ những thứ này, làm cái gì cũng không biết tiết chế. . . . . ." Nói xong, làm bộ muốn tránh thoát hắn ôm trong ngực, một chút cũng không có giãy giụa, bị hắn vững vàng giam cầm trong ngực.
Nếu như thế, nàng chỉ có phối hợp hắn, chen chúc trên người hắn, nhẹ nhàng nói: "Lúc này còn sớm, nô tì nghe Cẩm Nhi nói, Trường Xuân tại Ngự Hoa Viên đang náo nhiệt, hoàng thượng có hứng thú bồi nô tì cùng nhau đi ngắm hoa hay không?"
Quân Thiếu Tần nhíu mày, nhìn dáng vẻ hắn liền biết, hắn đối với ngắm hoa không nhiều hứng thú lắm, chỉ là, vẫn cười nói: "Ái phi thích, trẫm tự nhiên tuân theo."
Thực ra, Vân Tĩnh Hảo đối với ngắm hoa cũng không còn hứng thú, nàng chỉ nghĩ dụ dỗ Quân Thiếu Tần ra ngoài dạo một chút, nếu đi mệt, đương nhiên hắn cũng không có tinh thần giày vò nàng, chẳng phải rất tốt sao?
Vì vậy, hai người liền nói cười đi tới ngự hoa viên, Tiểu Thuận Tử mang theo mấy tên tiểu thái giám xách đèn l*иg đi theo phía sau. Một đường đi tới, tất nhiên không thể tránh khỏi "Vô tình gặp gỡ" không ít phi tần ăn mặc tỉ mỉ, mỗi người vô cùng dụ hoặc, chỉ chờ mong được Quân Thiếu Tần để mắt tới. Ai ngờ, tầm mắt Quân Thiếu Tần từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Vân Tĩnh Hảo, làm bọn họ uổng phí tâm cơ.
Đến khi đi tới vườn Trường Xuân, xa xa chợt nghe thanh xướng Tiểu Khúc ung dung truyền đến giọng nữ oanh vàng như trẻ con, thanh lệ uyển chuyển hàm xúc như Giang Nam Mộ Vũ, thấm vào ruột gan.
"Thϊếp tóc vừa che trán, trước cửa bẻ hoa đùa. Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung mơ chua. . . . . ."