Một tia sét bay ra từ cây nỏ, tốc độ bắn về phía năm mươi mốt ngày càng nhanh, nhưng năm mươi mốt cũng đủ dũng cảm, chỉ hơi nghiêng người, trường đao trên tay đổi từ chặt thành chém, định dùng thương tổn đổi lấy thương tổn!
Nhưng năm mươi mốt vẫn phải chịu ảnh hưởng, mũi tên với tốc độ nhanh hơn sát qua da đầu năm mươi mốt, xuyên thủng lỗ tai của hắn, lại thêm cơ thể của năm mươi mốt đang hơi nghiêng, đã khiến hắn đánh mất thời cơ tốt nhất, lưỡi đao vốn muốn chém lên bả vai của hai mươi ba cuối cùng lại chém trúng ngón tay nắm trường thương của hắn.
Hai mươi ba nhanh chóng quyết định, vứt bỏ trường thương nhanh chóng lui về phía sau, lúc này Tô Dạ đang vận sức chờ phát động đã lướt qua mười tám và hai mươi ba, trường kiếm dùng một độ cong xảo quyệt, chém về phía chân phải dùng làm điểm tựa của hai mươi ba.
Kiếm pháp uống máu- "Đoạn Chi"
Lúc này mọi người mới nghe được âm thanh trong trẻo của trường kiếm cắt không khí, hai mươi ba nhíu mày, Tô Dạ nhìn chằm chằm tay trái của hai mươi ba, đề phòng cây nỏ có thể đánh lén bất cứ lúc nào.
Hai mươi bảy và bốn mươi ba đứng yên nhìn chằm chằm mấy người đối diện, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, lúc tất cả mọi người cho rằng Tô Dạ tập kích từ bên cạnh có thể thành công chém đứt một chân của hai mươi ba, lại có dị biến xuất hiện.
Chân của hai mươi ba co rút lại, giống như một người tàn tật bị gãy chân, nhưng vẫn không ngừng khập khiễng lùi về phía sau, một kiếm chém không trúng, Tô Dạ tiếp tục ra tay, những hỏa phù từ phía đối diện đã bắn tới trước mặt Tô Dạ, bắt đầu nổ mạnh, đã đánh mất cơ hội, Tô Dạ cũng chỉ có thể lùi về mà chưa thu hoạch được gì.
Đôi mắt của Mười tám không ngừng lóe sáng, hai bên lại giữ vững trạng thái giằng co một lần nữa.
Tô Dạ lùi về, nhìn mười tám hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Động Sát" của mười tám lúc ở trong quả cầu ánh sáng màu xanh đã được tiến hóa, lúc trước có thể quan sát phía ngoài, bây giờ có thể đi sâu vào trong quan sát tình huống.
"Thiên phú Tinh Linh tộc khiến hắn có thể sử dụng nỏ một cách linh hoạt, lực lượng thuộc tính Lôi hẳn là có được từ ba mươi ba, trường thương kia cũng là của ba mươi ba, còn Súc Cốt! Không, đây không chỉ là Súc Cốt đơn thuần, mà là có thể tùy tiện thay đổi hình dạng của cơ thể, giống hệt dị năng thiên phú của bốn mươi!"
Nhìn như chỉ đối chiến vẻn vẹn mấy chiêu, nhưng trong lúc đó hung hiểm không ngừng, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, Bạch Sát đứng phía trên khe núi quan sát trận chiến thật sự giật mình.
Lúc thật sự ra tay đối chiến mới phát hiện những thiếu niên cảnh giới Ngưng Dịch chỉ dùng chữ số để gọi tên nhau này không chỉ trẻ tuổi đến quá phận, thiên phú lại còn đáng sợ như thế.
Gϊếŧ người quyết đoán, lâm nguy không sợ, những tu sĩ trước đó hoàn toàn không thể so bì, hắn không tưởng tượng nổi môn phái nào có thể dạy dỗ được những thiên tài bậc này, có lẽ chỉ có Thần Sơn Chi Đỉnh năm đó mới có năng lực này.
Thậm chí Bạch Sát bỗng nhớ tới ngày đó, nếu mình thật sự ra tay, chỉ sợ không biết là thắng hay bại!
"Ta còn tưởng rằng còn có thể giấu diếm thêm một thời gian, nhìn dáng vẻ này của các ngươi, đây là muốn liều mạng ngươi chết ta sống sao? Từ một cội nguồn sinh ra, tương tàn quá sớm rồi, ai! "
Hai mươi ba lòng còn sợ hãi, nhìn mỏm đá cứng rắn bị chém ra vết sâu hơn nửa thước, tuy thực lực của mười tám và năm mươi mốt đều nằm trong dự đoán, nhưng ai nghĩ tới đột nhiên lòi ra một Tô Dạ, thiếu chút nữa đã khiến hắn trở tay không kịp bị cắt đứt một chân.
Lúc này Tô Dạ bước lên trước hỏi: "Ngươi thật sự định gϊếŧ sạch tất cả chúng ta?"
Hai mươi ba im lặng một lúc, Tô Dạ cũng không có động tác gì, đánh lén trong bóng tối đã thất bại, như vậy cũng không còn cần che che giấu giấu, vừa rồi cũng đã thăm dò đủ rồi, lần đối chiến tiếp theo chính là không chết không ngừng, cho nên Tô Dạ muốn nghe hai mươi ba trả lời.
"Ta đã nói rồi, loại chuyện này sao có thể giấu được tất cả hạt giống, chẳng qua ta đã coi thường cảnh giới Ngưng Dịch sơ kì của sáu mười tám, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ!"
Tô Dạ lẳng lặng nhìn hai mươi ba, hắn không nói gì, nhưng sự im lặng của hắn đã biểu đạt tin tức rất rõ ràng, hãy bớt mấy lời vô ích đi, đây không phải là đáp án, rốt cuộc chân tướng là gì!
Hai mươi ba vứt bỏ cây nỏ trên tay, lấy ra một thanh trường thương từ túi Tu Di chĩa về phía Tô Dạ, câu trả lời của hai mươi ba cũng rất rõ ràng, muốn biết chân tướng, vậy dùng thực lực nói chuyện đi.
Tuy về mặt nhân số tăng thêm một người, vừa rồi nhìn như Hai mươi ba một địch ba mà không rơi xuống hạ phong, nhưng tiếp theo sẽ không phải là thử nữa, chắc chắn mỗi lần công kích sẽ sử dụng toàn bộ thực lực, tiếp tục che giấu chỉ sợ là muốn chết không nhắm mắt.
Trong vô thức, đánh giá của mọi người về thực lực của Tô Dạ đã tăng lên rất nhiều, tuy rằng chỉ là cảnh giới Ngưng Dịch sơ kỳ, nhưng Tô Dạ là người duy nhất trước khi tới Linh giới thì vẫn chỉ là tu sĩ cảnh giới Thôn Khí.
Nhìn thấy một mình Tô Dạ ra tay, hai mươi bảy lòng đầy oán khí nói với ba mươi bảy và ba mươi tám: "Hai người các ngươi giải truyết hắn, ta có thể kiềm chế hai mươi bảy và bốn mươi ba!"
Lời còn chưa dứt, ba mươi bảy và ba mươi ba đã xông ra ngoài, ba mươi bảy dáng người cao lớn, cơ bắp toàn thân nảy nở giống như một con gấu lớn, giỏi Thể tu, khí lực vô cùng lớn, binh khí là hai nắm đấm đỏ rực như lửa, độ lớn có thể so với đầu người.
Còn ba mươi tám tu luyện tương đối lệch lạc, tuy là Đao tu, nhưng lại đi theo con đường của thích khách, bốn thanh dao găm xoay tròn lơ lửng trong lòng bàn tay, lưỡi dao linh hoạt giống như bươm bướm hái hoa chơi đùa giữa các ngón tay.
Trong nháy mắt, đôi bên đã đối mặt "Thiết Quyền" của ba mươi bảy giống như núi thái sơn về phía Tô Dạ, lực lượng có thừa nhưng tốc độ lại không đủ, còn ba mươi tám lại xuất hiện bên người Tô Dạ giống như quỷ mị, vừa khéo bù đắp thiếu sót của ba mươi bảy.