Chương 6: Bởi vì có con (2)

Mặc dù không có người, nhưng mà có kiếm hồn, thế nên lại càng lúng túng hơn.

"Ta có chút vấn đề muốn hỏi mọi người một chút, que cời lửa, ngươi cũng đã đề cập rất nhiều lần với ta."

Tô Dạ lướt nhanh qua việc chào mừng nồi sắt gia nhập, đi thẳng vào vấn đề chính: "Bệnh của mẫu thân lang trung không trị được, ta cũng không có tiền chữa bệnh cho mẫu thân, que cời lửa, vấn đề ngươi nói ta cũng đã suy nghĩ lâu rồi, hôm nay thân thể mẫu thân ngày càng nghiêm trọng, ta muốn thử một lần."

Que cời lửa có thể không để ý đến nồi sắt, nhưng mà lại không thể không để ý đến Tô Dạ.

"Ta không biết rốt cuộc thế đạo bây giờ đã biến hóa đến mức nào, chẳng qua dù thế nào thì căn cơ cũng không thay đổi, nhìn như dược tu chỉ là một nhánh của thể tu, hơn nữa nhập môn thể tu coi như là ngưỡng cửa thấp nhất trong tất cả hệ thống tu luyện, chẳng qua dược tu lại đòi hỏi thiên phú cao hơn rất nhiều."

Nhìn que cời lửa nghiêm túc trả lời Tô Dạ, nồi sắt còn chưa kịp thích ứng, chẳng qua bây giờ hắn đã hiểu rất rõ ràng nội dung của cuộc nói chuyện là cái gì rồi.

"Chuyện này đâu có gì khó khăn, thật ra thì chút bệnh trạng này của mẫu thân ngươi cũng không nhằm nhò gì, nếu như có thể. . ."

"Mẫu thân Tô Dạ chỉ là người bình thường, không cách nào tu hành."



Dao phay trực tiếp chặt đứt phương pháp xử lí của nồi sắt, nồi sắt cũng không tức giận, suy cho cùng dao phay và que cời lửa cũng là kiếm hồn, nếu như biện pháp như thế có thể thực hiện, thì chắc chắn là đã chữa hết bệnh cho mẫu thân Tô Dạ từ lâu rồi.

"Hơn nữa. . . Nếu như ngươi muốn đi nhập môn tu hành, coi như là ngươi được chọn, vậy thì mẫu thân của ngươi phải làm sao bây giờ?"

Dao phay đưa ra câu hỏi chọt trúng nỗi băn khoăn lớn nhất của Tô Dạ, thôn xóm mà Tô Dạ ở và thành trấn gần đó đều không có môn phái tu luyện, phải đi đến chỗ rất xa mới có, Tô Dạ cũng đã hỏi thăm qua rồi, coi như là ngồi xe ngựa thì ít nhất cũng phải đi mất nửa tháng, chứ đừng nói là Tô Dạ không có ngựa xe cũng không có tiền tài, chỉ có thể đi bộ.

Nhưng đây còn chưa phải là khó khăn lớn nhất đối với Tô Dạ, mẫu thân mới là nỗi đau lớn nhất trong lòng Tô Dạ, có lẽ chỉ có dao phay là hiểu rõ nhất nỗi khổ sở của Tô Dạ, bởi vì dao phay được Tô Dạ nhặt được lúc ba tuổi, đã ở bên cạnh Tô Dạ bốn năm rồi, Tô Dạ đã giấu kín rất nhiều chuyện ở trong lòng, không thể nói với thôn dân, không thể nói với đám nhỏ cùng thế hệ, càng không thể nói với mẫu thân, thế nên khi hắn phát hiện mình có thể nói chuyện với dao phay, mỗi ngày Tô Dạ muốn kể hết mọi chuyện với dao phay, mà dao phay không chỉ là một con dao biết lắng nghe, mà còn luôn là giải đáp những nghi vấn và lời than khổ của Tô Dạ.

Bởi vì mẫu thân Dương Hoa như vậy, cho dù là người bình thường, cũng vẫn khiến cho một kiếm tu đại năng từng danh chấn thiên hạ như hắn phải kính nể!

"Bên cạnh mẫu thân không thể không có người chăm sóc, nhưng mà nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế, ta sợ. . ."

"Nếu như là người nam nhân kia thì sao?"

Tô Dật biết rõ người nam nhân mà dao phay nhắc tới là ai, mặc dù Vương Lâm đã sắp bốn mươi, nhưng đến bây giờ vẫn còn độc thân, nguyên nhân chỉ có một, đó là Vương Lâm vẫn luôn vừa ý Dương Hoa, nhưng ban đầu lúc Dương Hoa vừa tới đây vẫn là thê tử của người ta, hơn nữa Vương Lâm biết diện mạo của mình thô ráp hơn Lý Chương Trạch không gấp bao nhiêu lần, cũng không giỏi ăn nói, hơn chưa nét đẹp nội tâm và khí chất gì đó cũng không có, chỉ đơn giản là một kẻ thôn phu đàng hoàng mà thôi.

"Với tính cách của Vương thúc tất nhiên là ta sẽ không phản đối, những năm gần đây Vương thúc đã trợ giúp ta cùng mẫu thân rất nhiều, nhưng mà mẫu thân. . ."



Quả thật Tô Dạ đã từng nghĩ tới Vương Lâm, có một thời gian Vương Lâm thường đưa tới một chút món ăn thôn quê cho Tô Dạ, thỉnh thoảng cũng mua về một chút thuốc bổ từ thành trấn trên, ban đầu Vương Lâm còn trực tiếp đưa tiền cho Dương Hoa, nhưng nói gì Dương Hoa cũng không chịu nhận, làm cho Vương Lâm lúng túng không thôi, sau lại Vương Lâm học khôn, trực tiếp đưa tiền cho Tô Dạ, sau đó để cho Tô Dạ mua một số thứ cho mẫu thân.

"Vương thúc cũng thật thà quá mức rồi, một cái đại nam nhân độc thân trực tiếp đưa tiền cho mẫu thân. . . " Tô Dạ vừa nói vừa nói khẽ nhếch khóe miệng lên bật cười, hơn nữa Vương Lâm cũng vẫn luôn gọi hắn là Tô Dạ, chút tâm tư này người cả thôn đều có thể nhìn rõ, chỉ có mình Vương Lâm là vẫn luôn thấy mình giấu diếm rất kỹ.

Dao phay biết những chuyện mà Tô Dạ nói, cũng biết sự băn khoăn của Tô Dạ, nên chỉ có thể khuyên giải nói: "Trong lòng mẫu thân của ngươi đã lưu lại bóng ma khó có thể xóa đi, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết một sớm một chiều, chẳng qua Vương Lâm. . . có lẽ người nam nhân này là người duy nhất có thể tiến vào trái tim của mẫu thân ngươi."

Tô Dạ cũng thấy dao phay nói rất đúng, biết sau khi Vương Lâm gặp mẫu thân, lại đào ra được võ công độc môn gì đó đã thất truyền từ lâu ở trên thành trấn, tự mình ở nhà khổ tâm nghiên cứu mò mẫm, còn chạy đến rừng sâu núi thẳm đi thực chiến với lợn rừng, bắp đùi bị húc thành một cái lỗ thủng lớn, may là lúc ấy được thợ săn trong thôn cứu, về sau mọi người hỏi nguyên nhân, thì mới biết là Vương Lâm muốn thay mẫu thân đi trừng trị cái tên nam nhân phụ lòng kia, về sau lúc mẫu thân nghe được chuyện này, vốn chẳng bao giờ mắng chửi người khác mà cũng phải mắng Vương Lâm là mãng phu.

Chẳng qua kể từ khi đó về sau, mẫu thân không còn kháng cự Vương Lâm đến bái phỏng nữa, cũng bắt đầu từ chính lúc đó, Vương Lâm không chỉ có có thể đi vào cái sân nhỏ này, mà còn có thể đi vào nội tậm đã bị đóng kín, loang lổ rỉ sét của mẫu thân.

"Từ từ rồi ta sẽ nói chuyện này với mẫu thân, ta cũng sẽ nói với Vương thúc."

Tô Dạ kết thúc cuộc họp, từ đầu đến cuối nồi sắt vẫn rất khó nói xen vào.