Các hạt giống đang ở một mảnh rừng rậm tối tăm yên tĩnh, xuyên qua cành lá um tùm, có thể trông thấy bầu trời quang đãng sạch sẽ giống như một cái gương, sau khi hít mùi của bùn đất vào xoang mũi, tinh thần cũng hơi bị rung lên, linh uy đậm đặc dư thừa làm cho người ta rất không được tự nhiên, có thể đây là cái bí cảnh lần đầu được phát hiện.
"Kế tiếp nghe ta chỉ huy, không được tách ra, chúng ta cùng nhau thăm dò bí cảnh."
"Mười tám, ngươi cho là chúng ta sẽ nghe lời ngươi sao?"
Hai mươi ba lạnh lùng cười một tiếng, bên cạnh có rất nhiều hạt giống có danh hiệu ờ hàng đầu, tuy nói danh hiệu cũng không phải là xếp hạng chiến lực, chẳng qua bình thường chỉ có hạt giống tu luyện thành công mới có thể dẫn tới “Linh” trước, thế nên hạt giống có danh hiệu ở hàng đầu có tu vi cảnh giới cao hơn.
Mười tám đánh giá hai mươi ba, như là đang tính toán cái gì đó, hồi lâu sau mười tám lại nhìn lướt qua những hạt giống có thực lực kém hơn như Tô Dạ, chỉ nhíu mày chứ không có nói đó, liền cùng những hạt giống tụ tập ở bên cạnh hắn đi khỏi.
Hai mươi ba nhìn mười tám đi xa, cái trán rướm mồ hôi nói rõ hai mươi ba không tự tin giống như những hạt giống kia, rồi sau đó hai mươi ba cũng nhìn đám người Tô Dạ một lúc, mỉm cười như có điều suy nghĩ, không chút nào để ý đến đám người Tô Dạ cũng rời đi.
Còn lại có tổng cộng mười một hạt giống, vật họp theo loài, bởi vì yếu thế nên tụ tập với nhau vẫn tốt hơn, bất kể là vì an toàn hay là vì thăm dò, thì vẫn tương đối hiệu suất cao hơn.
"Nếu những người còn lại bên trong thực lực của ta cao nhất, như vậy ta liền tự đề cử mình một chút."
Mọi người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, đồng ý tạm thời để ba mươi ba dẫn đầu.
Sau đó ba mươi hạt giống chia làm ba tiểu đội.
Mười tám suất lĩnh đội ngũ đầu tiên, hai mươi bảy, ba mươi sáu, ba mươi chín, bốn mươi mốt, bốn mươi lăm, bốn mươi bảy, năm mươi, năm mươi mốt, tổng cộng chín người.
Hai mươi ba suất lĩnh đội ngũ thứ hai, hai mươi chín, ba mươi bảy, ba mươi tám, bốn mươi, bốn mươi hai, bốn mươi bốn, bốn mươi sáu, bốn mươi tám, sáu mươi bốn, tổng cộng mười người.
Ba mươi ba tạm thời suất lĩnh đội ngũ thứ ba, Tô Dạ, bốn mươi ba, bốn mươi bảy, năm mươi sáu, năm mươi chín, sáu mươi, sáu mươi mốt, sáu mươi hai, sáu mươi ba, sáu mươi lăm, tổng cộng mười một người, mặc dù số người nhiều nhất, nhưng tổng thể thực lực lại kém hơn không ít.
Tô Dạ và bốn mươi ba đứng ở cuối hàng, làm nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho đội.
Năm mươi sáu đi đầu bên cạnh ba mươi ba, bắt đầu vẽ địa hình, nơi nhóm hạt giống lạc xuống là rừng, không rõ là tốt hay là xấu.
Dùng kiến thức đã học được để phán đoán, thì nơi bí mật lần này chắc là một thế giới chưa định hình, cho nên ở rừng cũng có nghĩa là xác suất cao có thổ dân sinh sống. Tuy nhiên thổ dân mạnh nhất cũng chỉ ở thời kỳ đầu cảnh giới hóa tinh, nhưng rừng là sân nhà của họ, nên họ thường sẽ phát huy được sức chiến đấu ngoài tưởng tượng. Hơn nữa trước giờ rừng vẫn luôn là nơi tập trung nhiều dã thú trùng độc nhất, những điểm này đều là những thách thức đối với nhóm hạt giống.
Điểm có lợi là nhóm hạt giống đã được diễn luyện qua vô số loại địa hình rồi, nhiều nhất là cuộc chiến sinh tồn trong rừng. Bởi vì rừng rậm rạp làm nơi ẩn náu tốt, thức ăn nước uống đều dồi dào phong phú, phù hợp với cả tính thích nghi của cá nhân và tính hợp tác của tập thể.
Quan trọng nhất là nếu có thổ dân, vậy thì nhất định sẽ có thu hoạch, bất kể là bản thân thổ dân hay là truyền thống văn hóa lẫn bảo vật mà họ có được.
Leo lên độ cao cách gốc khoảng một trăm mét của một cây cổ thụ cao ngất, bốn mươi bảy lắc đầu nói: "Khu rừng này rộng ngoài sức tưởng tượng, căn bản không nhìn thấy được rìa rừng"
Mọi người đều hiểu rõ "không nhìn thấy rìa rừng" mà bốn mươi bảy nói là ý gì, bốn mươi bảy có khả năng "Thiên lý nhãn" thiên bẩm, tuy không có khoa trương đến mức nhìn được nghìn dặm, nhưng hắn có thể loáng thoáng nhìn được cảnh ở trong vòng trăm dặm.
Nếu bốn mươi bảy lấy ở đây là tâm của vòng tròn, vậy thì chứng tỏ cho dù khu rừng này có chiều ngang chiều dọc thế nào thì ít nhất cũng phải rộng hơn hai trăm dặm, vậy không gian trung bình của cảnh giới bí mật nhỏ chiếm khoảng một phần tư không gian nơi đây.
"Chắc đây là rừng nguyên thủy, từ giờ mọi người phải nâng cao cảnh giác, chắc chắn ở đây có thổ dân sinh sống"
Rừng nguyên thủy ngoài việc có nhiều kỳ trân dị thảo ra, còn có nhiều thứ nguy hiểm ẩn náu ở nơi ánh mặt trời không chiếu tới được mà ta không thấy, bọn họ không chỉ đề phòng mãnh thú trùng độc chết người mà còn cả thổ dân nữa, còn có những tu sĩ thí luyện đến từ thế giới khác tới.
Mọi người phân công nhau rõ ràng, ba mươi ba và năm mươi sáu đi dò đường, bốn mươi bảy phụ trách trinh thám, năm mươi chín và sáu mươi phụ trách bảo vệ hai cánh của đội, sáu mươi mốt, sáu mươi hai, sáu mươi ba và sáu mươi lăm đi thu thập dược thảo quý dự trữ vào túi Tu Di, còn Tô Dạ và bốn mươi ba đi cuối cùng để phòng trường hợp bất ngờ.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mọi người chỉ gặp một con trăn lớn, đáng tiếc nó không có chút sức lực nào, chưa đến thời gian một nén nhang đã bị chém thành mấy mảnh, máu và mật của nó đều là thuốc dẫn quý cực tốt, da và xương nó có thể dùng để chế tạo áo giáp tinh xảo.
Bốn mươi bảy đột nhiên giơ cao tay trái lên, mọi người đều dừng lại hành động đang làm, bắt đầu tập trung quanh bốn mươi bảy.
"Tầm nhìn của ta có hạn, nhưng mà ngoài ba nghìn mét có rất nhiều ánh sáng lập lòe, chắc là đang có đánh nhau, hơn nữa, ta chú ý thấy trên cây có rất nhiều ký hiệu, không phải của thổ dân thì cũng là của tu sĩ bên ngoài"
Khu rừng nguyên thủy này không chỉ hạn chế về tầm nhìn, đến hồn cũng bị áp chế trong vòng trăm mét, cho nên bốn mươi bảy chỉ có thể dựa vào mắt thường để phán đoán.