Chương 39: Tin Ly Biệt

"Thành Thành, ngươi gọi nhưng đệ tử thường ngày có quan hệ khá tốt với đem Hạ Nam Bắc đến đây."

Chỉ chốc lát sau có hai đệ tử đi tới đại đường hội nghị, cả hai đệ tử này đều là lần đầu tiên nhìn thấy sáu vị trưởng lão và chưởng môn ở khoảng cách gần như vậy, khẩn trương đến mức toàn thân không được tự nhiên, theo bản năng chưởng môn nhìn thoáng qua Phùng Lãng, trông vẻ mặt hắn rất là tự nhiên.

Khánh Lai trường lão nhẹ nhàng nói: "Không cần khẩn trương, bình thường Hạ Nam Bắc có điểm gì cổ quái không?"

Hai người đệ tử cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, sau đó xác nhận với nhau một chút, sau đó một vị đệ tử mới lên tiếng đáp: "Hạ Nam Bắc sư. . ."

"Hạ Nam Bắc lớn tuổi hơn chúng ta một chút, bình thường rất ít trao đổi với chúng ta, chẳng qua những lúc ăn cơm tu luyện đều làm cùng chúng ta, cũng cũng không tính quái gở, thế nên không phát hiện ra chỗ gì đặc biết."

"Chẳng qua. . ."

"Có lời gì cứ nói."

"Hạ Nam Bắc vô cùng si mê hoa cỏ, hoa cỏ trong phòng của hắn và ở phía ngoài đều là chính bản thân hắn trồng, có lúc Dược Tu đường bên kia cũng nhờ Hạ Nam Bắc hỗ trợ trồng thảo dược."

Hình như đây chỉ là yêu thích cá nhân của Hạ Nam Bắc, rất khó liên hệ tới chuyện ngày hôm nay, chẳng qua Khúc Thành Thành lại chợt hô lên: "Hạt giống?"

Một gã đệ tử nghe thấy thì vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, tất cả hoa cỏ đều là hắn tự gieo hạt giống bắt đầu bồi dưỡng, chúng ta cũng tìm cho hắn một số chủng loại hoa cỏ hiếm có, nhưng mà hắn lại chẳng thèm ngó ngàng tới."

Khúc Thành Thành hồi tưởng lại những chuyện đã diễn ra một lần, sau đó vô cùng kỳ quái nói: "Cái tên Hạ Nam Bắc này vẫn luôn nhắc tới hạt giống, không biết hạt giống có quan hệ gì đến Tô Dạ không."

"Hạt giống?"

Phùng Lãng cũng nhớ tới Hạ Nam Bắc không chỉ một lần nhắc tới hạt giống, bây giờ ngẫm lại hẳn là không đơn thuần là hoa cỏ, chắc chắn nơi này cất dấu bí mật gì đó.

Thời điểm những người có chức trách của Trường Bạch môn đang thảo luận về chuyện này, Tô Dạ đã bị Hạ Nam Bắc dẫn tới rìa đại lục.

Sắc trời bắt đầu tối đi, tất cả không khí nóng bức giữa hè đều bị biển rộng = hấp thu, gió biển mát lạnh phả thẳng vào mặt, bọt sóng lăn tăn đánh vào bờ cát, một loài chim chưa từng gặp qua lướt nhẹ trên mặt biển, một hồi lại bay vυ"t lên, một hồi lại lủi vào trong nước, mỗi lần thò đầu lên trong miệng đều mang theo chiến lợi phẩm.



Hết thảy trước mắt đều là cảnh tượng mà Tô Dạ chưa từng gặp qua, nếu như đổi sang thời điểm khác, có lẽ Tô Dạ sẽ rất vui vẻ và rất kích động, nhưng lúc này Tô Dạ giống như là một cái bánh chưng bị ném trên mặt đất, chỉ có thể khó khăn giãy dụa quan sát cảnh sắc xung quanh.

"Vị tiền bối này, ngươi có thể thả ta ra không?"

Hạ Nam Bắc không để ý đến lời thỉnh cầu của rTô Dạ, có thể là lầm bầm thủ thỉ tự đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình đã quá mức nhàm chán, Hạ Nam Bắc đứng ở trước mặt Tô Dạ, yêu thích không buông tay vuốt ve Tô Dạ, cho dù cách một tầng băng vải thật dầy, Tô Dạ cũng có thể cảm nhận được đầu ngón tay Hạ Nam Bắc đang nhè nhẹ run rẩy.

"Ngươi tên Tô Dạ phải không?"

Tô Dạ gật đầu.

"Đúng là một hài tử ngoan, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi."

Tô Dạ không biết có phải Hạ Nam Bắc đang nói nhảm không, thế nên chỉ có thể thay Hạ Nam Bắc chải vuốt lại suy nghĩ, nói: "Tiền bối, năm nay ta mới tám tuổi, ngươi nói đã đợi ta hơn mười năm rồi, sợ rằng người ngươi chờ không phải là ta!"

Hạ Nam Bắc lắc đầu, vẫn đầy mặt vui mừng nhìn Tô Dạ, sau đó ánh mắt dần dần đỏ lên, cuối cùng lại bật tiếng khóc lớn.

"Tô Dạ, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm . . ."

"Tiền bối, ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu."

Tô Dạ cảm thấy quá khó trao đổi với Hạ Nam Bắc, nhưng mà hắn không thể từ bỏ, vẫn cố gắng tìm kiếm đầu mối từ trong những lời nói lấp lửng của Hạ Nam Bắc.

"Sau này ngươi sẽ rõ."

Cuối cùng Tô Dạ cũng thấy Hạ Nam Bắc nói ra một câu trả lời bình thường.

Tô Dạ lại thử hỏi một câu: "Tiền bối, ngươi muốn mang ta tới nơi nào?"

"Đương nhiên là dẫn ngươi trở về ‘Linh’ rồi."



Mặc dù hắn đã xác nhận Hạ Nam Bắc có thể trao đổi bình thường với hắn, nhưng mà nội dung những lời Hạ Nam Bắc nói vẫn khiến cho Tô Dạ không rõ ràng cho lắm, mà thật sự phải nói là không hiểu ra sao.

Tô Dạ bắt đầu im lặng, bắt đầu suy tư, Hạ Nam Bắc cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, thời gian cứ thế bắt đầu chậm rãi trôi qua.

"Tiền bối."

Hạ Nam Bắc không mở mắt, nhưng đã đến cảnh giới Hóa Tinh, tác dụng của nhãn lực so ra đã kém hồn tri.

"Hử?"

Hinh như Tô Dạ biết mình đã không thể quay về Thạch Sơn môn nữa rồi, lo lắng duy nhất của hắn chính là mẫu thân Dương Hoa của hắn, bởi vì hắn không biết mình sẽ phải đối diện với dạng vận mệnh gì, thế nên có một số việc cần phải khai báo rõ ràng trước.

"Ta không biết tiền bối muốn mang ta đi nơi nào, nhưng mà ta có một chuyện muốn nhờ."

"Nói đi."

"Để ta viết một phong thơ cho sư huynh Thạch Sơn môn, sau đó lấy túi của ta ở sơn môn về."

Hạ Nam Bắc như không nghe thấy, thế nên vẫn chưa trả lời.

"Nếu ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể chết."

Thấy Hạ Nam Bắc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Tô Dạ bắt đầu rơi vào hoài niệm, quãng thời gian được Dương Hoa thương yêu, thương yêu bằng cả trái tim, tình yêu ấy sâu tựa như biển, mà yêu như vậy thì cuộc đời lại càng khó khăn vất vả.

Tròng mắt Tô Dạ dần dần dâng lên nước mắt, hắn rất sợ chết, nhưng mà hắn càng thương mẫu thân của hắn.

Cuối cùng tất cả ký ức lại chỉ hóa thành một câu rù rì: "Đời sau ta còn muốn làm hài tử của người."

Tô Dạ mở ra đôi môi đã khô khốc, vươn ra đầu lưỡi của mình, chuẩn bị. . .