Khúc Thành Thành thấy Phùng Lãng vẫn không nhúc nhích như cũ, bản thân lại là phù tu, dưới tình thế cấp bách, hắn đã cầm chặt trên tay ba tấm phong phù và ba tấm thủy phù, chuẩn bị đi cứu Tô Dạ.
"Ngươi làm gì thế?"
Phùng Lãng bỗng túm lấy cổ tay Khúc Thành Thành, ánh mắt lại vẫn chăm chú nhìn hỏa diễm bay tán loạn trên đài diễn võ, nói: "Đừng động."
Khúc Thành Thành tức giận la lên: "Ngươi không cần mạng của sư đệ ngươi nữa hả, đám thể tu các ngươi là. . ."
Choang, một tiếng vỡ giống như gốm sứ vỡ vụn truyền đến trong tai mỗi người ở đây, Khúc Thành Thành che cái miệng nhỏ nhắn không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tô Dạ hóa thân thành một cơn lốc xoáy đột phá trung tâm vụ nổ, xua tan đi ngọn lửa và sóng khí quanh thân, nắm chắc một thanh kiếm cụt trong tay giống như mái chèo lướt đi cho trên bầu trời.
Tô Dạ tiếp đất vững vàng, ngồi chồm hổm dưới đất một lúc, sau đó toàn thân phát lực, giống như là gió táp cấp tốc lao về phía Sở Thần Dương, lúc này ánh mắt Sở Thần Dương đã là dại ra, căn bản là không kịp phản ứng.
Phù phù một tiếng, Sở Thần Dương không chút lo lắng bị một quyền đánh rớt xuống lôi đài, tiếng thét thống khổ truyền khắp toàn bộ đài diễn võ.
"Này. . . sao có thể thế được?"
Không chỉ có là Khúc Thành Thành, mà tất để tử có mặt ở đây đều có vẻ cực kỳ kinh ngạng, lại có thể dựa vào kiếm pháp đột phá vụ nổ từ hai mươi tấm hỏa phù?
Tạp tu?
Đây là kiếm pháp dưỡng thần chỉ có thể sinh hồn trong ấn tượng của bọn họ sao?
Trên mặt Tô Dạ không hề có cảm xúc vui sướиɠ khi thắng lợi, ngược lại còn mang theo bi thương nhàn nhạt, hắn không tìm được thân kiếm bị cụt mất, có lẽ là đã bị nhiệt độ của trận nổ hòa tan.
Tô Dạ vuốt ve thanh kiếm cụt, sắc mặt áy náy, nhẹ giọng thầm thì: "Thật xin lỗi."
Kiếm có thể sinh hồn, Tô Dạ có thể trao đổi trò chuyện với kiếm hồn, đây là lòng tôn trọng của Tô Dạ, cũng là lời xin lỗi của Tô Dạ.
Thanh kiếm bị cụt bỗng nhiên kêu lên oong oong, giống như là cảm nhận được tình cảm của Tô Dạ.
"Thật sao, không có ngươi thì ta không thắng được đâu, cảm ơn."
Thanh kiếm cụt bỗng nhiên hóa thành vụn sắt lốm đa lốm đốm, rơi lả tả trên mặt đất, chẳng qua cuối cùng kiếm hồn vẫn đã truyền đạt được tâm ý cho Tô Dạ rồi.
"Ta mới là người nên nói xin lỗi. . ."
Tất cả tu sĩ đều ngây người như phỗng, thoáng chốc còn chưa tiêu hóa được cái kết quả này.
"Rốt cuộc thì sư đệ ngươi là tạp tu hay là thể tu?"
Cuối cùng Phùng Lãng cũng lộ ra nụ cười đắc ý đáp: "Là gì cũng đâu có quan hệ gì?"
Chỉ dùng kiếm pháp và nắm đấm là không thể thắng cũng không thể tránh thoát trận nổ khủng khϊếp của hỏa phù, nhưng khi Tô Dạ có da đồng thi triển kiếm pháp, thì cũng chẳng đơn giản là một cộng một lớn hơn hai.
Giờ khắc này không có ai chú ý tới rằng ở bên cạnh có một đệ tử đã đi lên đài diễn võ, đầy mặt khϊếp sợ mừng rỡ tự nhủ: "Không uổng công chúng ta đợi hơn mười năm, rốt cuộc cũng gặp được hạt giống tốt!"
Tô Dạ nhìn tu sĩ có số tuổi khá lớn, tinh thần phấn khởi dị thường trước mắt, có phần không hiểu cho lắm, rõ ràng là Sở Thần Dương thua, vì sao lại hứng khởi như vậy?
Thậm chí là tên đệ tử này đã khóc chảy nước mắt, rốt cuộc cũng khiến các đệ tử khác chú ý tới.
"Đây là ai vậy?"
"Làm sao lại khóc thành cái dạng kia?"
Người đệ tử vừa mới đã Sở Thần Dương dậy tiến tới hỏi thăm tình huống một chút: "Vị sư huynh này. . ."
Bịch một tiếng trong nháy mắt, tên đệ tử này bị đánh bay xa mười thước, nằm trên mặt đất đau đớn còng lưng, trong miệng không ngừng phun ra máu.
Tên đệ tử đả thương người kia không thèm để ý đến người đệ tử vừa bị đánh bay, mà lại trực tiếp chụp vào bả vai Tô Dạ.
Người phản ứng nhanh nhất chính là Phùng Lãng, hắn đạp mạnh bước chân xuống đất phóng thẳng tới trước người Tô Dạ, tung ra một quyền đánh lên lòng bàn tay người nọ.
Kẻ bắt người thấy Phùng Lãng ra quyền ngăn trở, thì vẫn không hề lùi bước, ngược lại còn hóa chưởng thành quyền cứng đối cứng với Phùng Lãng, người ở chỗ này đều cho rằng hắn điên rồi, một tên phù tu lại dám đối quyền với thể tu, sợ rằng cánh tay này sẽ bị phế đi rồi.
Ầm một tiếng, giống như là đao rìu mạnh mẽ va chạm, âm thanh ma sát chói tai khiến mọi người đau màng nhĩ, Phùng Lãng đã sớm nhận ra người này rất không bình thường, vì bảo vệ Tô Dạ nên hắn không hề nương tay, nhưng cho dù như vậy, Phùng Lãng vẫn không thể tin được, người bị đánh bay lại là chính mình.
Chẳng lẽ người này là cảnh giới Hóa Tinh? Cứ coi như là phù tu cảnh giới Hóa Tinh, thì cũng không thể có thể dùng một quyền đánh bay thể tu cảnh giới Ngưng Dịch, hơn nữa còn là Phùng Lãng mình đồng da sắt.
"Hắn không phải là Hạ Nam Bắc ư?"
Khúc Thành Thành không biết nên xử lý chuyện trước mắt này như thế nào, hắn biết Hạ Nam Bắc là ai, khi hắn còn bé Hạ Nam Bắc cũng là đệ tử cảnh giới Ngưng Dịch được bồi dưỡng trọng điểm trong môn, bây giờ cũng đã qua hơn mười năm, Hạ Nam Bắc vẫn là cảnh giới Ngưng Dịch, hôm nay hắn cũng đã hơn ba mươi tuổi.
Bây giờ Phùng Lãng cứng đối cứng với Hạ Nam Bắc lại bị đánh bay, hơn nữa còn không quay đầu lập tức muốn bắt Tô Dạ đi, thật sự là khiến cho hắn không hiểu ra sao, nhưng mà chuyện Tô Dạ bị bắt đi cũng phát sinh ở Trường Bạch môn, phát sinh ở trước mắt của mình, Hạ Nam Bắc còn là đệ tử trong môn, thế nên lúc này hắn phải chịu trách nhiệm.
"Các ngươi báo cho trưởng lão, trưởng lão nào cũng được, cái tên Hạ Nam Bắc này có điểm cổ quái, có khả năng là hắn ẩn tàng tu vi!"
Khúc Thành Thành khai báo xong lập tức phát hiện Phùng Lãng đã sớm đuổi theo, Khúc Thành Thành cắn răng một dậm chân cái một cũng móc ra hai tấm phong phù, ở dưới chân hóa thành hai đạo phong vân lướt đi rất nhanh, mặc dù không biết chuyện là thế nào, nhưng bản thân hắn là đệ tử Trường Bạch môn, ắt phải chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra với Phùng Lãng và Tô Dạ ở Thạch Sơn môn.