Chương 32: Hết Sức Căng Thẳng

Trường Bạch môn có hơn một ngàn người đệ tử, không giống như Thạch Sơn môn ngay cả việc chiêu sinh cũng cần phải để trưởng lão ra gánh vác.

Chỉ riêng đệ tử trú đóng ở sơn môn đã có tới hai mươi người, mà Tạp Tu đường của Thạch Sơn môn lại không tới một trăm người.

Tô Dạ nhìn sơn môn của Trường Bạch môn thầm than đáng tiếc, chỉ sợ cái sơn môn này không phải được chế tạo hoàn toàn từ hoàng kim, thì cũng phải có đến mấy phần là hoàng kim, dùng vàng thật bạc thật có thể thành lập nên một sơn môn, chắc chỉ có môn phái phù tu mới có thể làm ra được.

Phùng Lãng đã tới Bạch Sơn môn một lần, ấn tượng về sơn môn có thể nói là sâu đậm, mức độ tài phú của Thạch Sơn môn sợ rằng còn chẳng bằng một cái sơn môn của Trường Bạch môn.

Lão Lý đang chờ ở dưới chân núi, Phùng Lãng đưa Tô Dạ lên núi, núi Trường Bạch rất cao, thế nên bậc thang leo lên nũi cũng rất dài, chẳng qua có dài đến mấy thì cũng sẽ đến đích.

Đệ tử Trường Bạch môn thấy đám người Phùng Lãng và Tô Dạ xuất hiện ở sơn môn, quần áo mộc mạc tự nhiên tạo thành đối lập rõ ràng với môn phục thêu tơ vàng sợi bạc của đệ tử Trường Bạch môn.

Đệ tử trú đóng ở sơn môn không có chút nào nhiệt tình nào, hững hờ hỏi: "Người tới là người phương nào, muốn làm gì?"

Tô Dạ tiến lên trước một bước nói: "Tô Dạ - Thạch Sơn môn, đến đây thực hiện lời ước chiến với đệ tử Sở Thần Dương của quý môn."

Nghe được câu này sắc mặt của đệ tử sơn môn lập tức trở nên không vui, ánh mắt khi nhìn Tô Dạ cũng trở nên miệt thị, mặc dù ở trong môn phái ước chiến là chuyện rất là thường gặp, nhưng mà bắt đầu từ khi nào mà một tên tiểu tử chưa dứt hơi sữa lại dám tới đây khiêu chiến, nếu để cho trưởng lão biết được chuyện này, chẳng phải là sẽ bị mắng ba ngày ba đêm ư.

Đệ tử sơn môn kia lắc lắc tay không nhịn được nói: "Tiểu tử, ngươi nhanh về nhà chơi đi, tới đây náo loạn cái gì!"

Tô Dạ nhìn đệ tử sơn môn với vẻ mặt ngây thơ, lại nhìn sang Phùng Lãng thấy hắn đang nhịn cười, bèn nghiêm túc nói lại một lần nữa: "Ta không tới náo loạn, ta đến đây là để thực hiện lời ước chiến với đệ tử Sở Thần Dương của quý môn."



Đệ tử sơn môn thấy Tô Dạ không nghe mình khuyên bảo thì có phần tức giận, chẳng qua đệ tử bên cạnh lại khẽ kéo hắn một chút, nhỏ giọng nói: "Sở Thần Dương chính là đệ tử của Khánh Lai trưởng lão, ngươi quên rồi hả?"

"Ta biết, bình thường tiểu tử Sở Thần Dương này còn rất biết ăn nói, thế nên ta mới đuổi đi giúp hắn đấy."

"Sở Thần Dương còn có thể bại bởi một tiểu tử chưa ráo máu đầu ư, coi như là giải trí đi, ta sẽ đi báo cho Sở Thần Dương một tiếng."

Hai gã đệ tử thống nhất ý kiến, một người lên núi đi báo cho Sở Thần Dương, người còn lại đứng chờ với Tô Dạ.

"Cái gì? Tiểu tử kia tới thật ư?"

Sở Thần Dương như không thể tin rằng Tô Dạ thật sự dám đến thực hiện lời ước chiến, chẳng lẽ hắn không nhìn ra cách biệt thực lực giữa hai người sao? Một tên tạp tu, coi như là nhập môn rồi, thì trong thời gian một năm này liệu có thể tăng lên đến được mức nào?

"Khó trách người đời vẫn nói thể tu chỉ được cái to xác, quả đúng thật là như thế."

Sở Thần Dương lạnh lùng cười một tiếng, nếu Tô Dạ đã tới, chính mình không ra thì sẽ bị người ta chê cười mất.

"Sở sư đệ, ngươi vội vàng đi đâu đây?"

Sở Thần Dương nghe thấy tiếng của người này vẻ mặt lập tức tươi như hoa nở.



"Khúc sư huynh! Năm trước ta về nhà, lúc đang giữ trị an ở trong trấn, thì bị cái tiểu tạp tu này càn quấy, ta niệm tình đối phương còn nhỏ mà mở một con mắt nhắm một con mắt, không nghĩ tới đối phương không chỉ không biết ơn, hôm nay còn không chịu từ bỏ ý đồ, tới cửa khiêu chiến ta."

"Hừ, thiên phú của Sở sư đệ ngươi cũng không tồi, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rằng đừng quan tâm quá nhiều đến chuyện thế tục, nếu như tu luyện thành công thì có khai sơn lập phái cũng không phải là vấn đề, một cái trấn nhỏ vắng vẻ sao có thể so sánh được?"

Sở Thần Dương thầm nói trong lòng: Ngươi chính là đại đệ tử được Khánh trưởng lão yêu chiều, tài nguyên dư thừa, thoải mái tu luyện không cần lo lắng đến chuyện gì, ta đây chỉ là người bình người không có ai để dựa vào, dù sao cũng phải lưu cho mình một đường lui chứ.

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng mà trên mặt Sở Thần Dương lại tràn đầy tươi cười: "Khúc sư huynh dạy dỗ rất phải, chí hướng của sư huynh cao xa như thế, thật là khiến ta đây phải xấu hổ!"

Không ai là không thích được vuốt mông ngựa, lời Sở Thần Dương nói làm cho Khúc Thành Thành rất là hưởng thụ.

"Còn ngươi nữa, nhanh giải quyết cái tên tạp tu kia đi, nếu để cho sư phụ biết chuyện này thì sẽ không hay đâu."

Sở Thần Dương thở dài một hơi, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, khiến cho Khúc Thành Thành có phần không giải thích được.

"Ngươi thở dài cái gì?"

"Lần trước không chỉ có mỗi cái tiểu tạp tu kia, à còn có một tu sĩ khác ở đó, hôm nay hắn tới cửa tìm ta khiêu chiến, sợ rằng. . ."

Khúc Thành Thành nhướn đôi chân mày giống như hai cây đũa lên: "Càn rỡ, chẳng lẽ bọn họ còn dám dẫn một nhóm người tới quấy rối ư, không biết đây là Trường Bạch môn à? Đi! Ta sẽ cùng ngươi đi gặp những gia hỏa không biết trời cao đất rộng này."

Sở Thần Dương mừng thầm trong lòng, nếu Khúc Thành Thành chịu đi cùng chính mình thì hay rồi, lỡ đâu đối phương tới nghênh chiến không phải là cái tạp tu kia, chính mình sẽ không dễ giải quyết, suy cho cùng sẽ giống như Khúc Thành Thành nói, tinh lực của mình dùng ở trên việc tu luyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại chỉ hứng thú với phàm vật thế tục, nếu như không phải cần tạo quan hệ rộng, sao Khúc Thành Thành có thể quan tâm đến một tên đệ tử bình thường đã nhập môn bốn năm mà vẫn chỉ là cảnh giới Thôn Khí được?