Tô Dạ chỉ về phía một cái bếp lò làm từ đất bùn ở bên cạnh cửa nói: "Đều ở đây này!"
Từ lúc Tô Dạ đi vào cái nồi sắt đã lập tức quan sát một vòng quanh nhà, nhưng vẫn không phát hiện ra kiếm tu nào, bỗng nhiên hắn có phần ưu tư trầm thấp nói: "Tiểu tử ngươi không gạt ta đấy chứ?"
Tô Dạ cảm thấy hơi khó hiểu: "Cái que cời lửa với cái dao phay kia không phải là kiếm tu sao?"
Kiếm hồn sửng sốt, tựa như bị hàng ngàn hàng vạn công kích hung mãnh đánh trúng.
Trong nhà Tô Dạ nghèo rớt mồng tơi, liếc mắt nhìn một lượt là có thể thu toàn bộ vào đáy mắt, một cái nồi sắt thoạt nhìn đã sắp hỏng, một con dao phay đã lốm đa lốm đốm rỉ sét, còn có. . . một cái que cời lửa đen nhánh thô ráp dựng thẳng bên bếp lò.
Lúc này tuy không nhìn thấy được vẻ mặt của kiếm hồn, nhưng mà vẫn có thể nghe được cảm xúc từ trong giọng nói của kiếm hồn.
"Ngươi đang đùa ta đấy à? Những thứ này mà là kiếm tu á?"
Tô Dạ có phần bất đắc dĩ, hắn chỉ muốn xác định sự thật, hơn nữa hắn còn muốn chen thêm một câu, không phải hình dáng bây giờ của ngươi cũng chỉ là một cái nồi sắt thôi ư, lại còn cứ đinh ninh nói mình là kiếm tu, hơn nữa nghe còn có vẻ như là rất lợi hại, nói cái gì mà. . . đứng đầu một tông?
Chẳng qua Tô Dạ còn chưa kịp nói ra, thì đã có giọng nói càng thêm giễu cợt xuất hiện.
"Một cái nồi sắt cũng dám trâng tráo, ngươi tự nhìn lại mình đi, xem mình là cái thứ gì?"
Nồi sắt vừa nghe thấy có kẻ dám như vậy chửi bới chính mình, lập tức cãi lại: "Là ai đang nói, ra đây cho ta!"
Tô Dạ dùng ngón giữa và ngón cái nhẹ xoa nhẹ hai huyệt trên đầu, sớm biết thế này hắn đã không đem cái nồi sắt to mồm này về rồi, cái nồi sắt cũ trong nhà sửa lại một chút là cũng có thể dùng thêm một thời gian ngắn.
Cái nồi sắt to mồm quyết không tha, chửi ầm lên cả một hồi lâu, mặc dù tới tới lui lui chỉ là mấy câu ra vẻ, khả năng là người đứng đầu một tông cũng sẽ không quá giỏi mắng chửi người khác, nhưng mà nói đến những thứ nghe mà mơ hồ khó hiểu kia, thật sự là còn khoa trương hơn truyện cổ tích gấp trăm lần.
"Không đúng, trong nhà không có ai khác, rốt cuộc là kẻ nào?" Cái nồi sắt nghi ngờ đánh giá căn trước mắt, đất cũng sắp sụt rồi, căn bản là không giấu được bất kỳ kẻ nào, hắn lại liên tưởng đến nội dung của câu nói kia, chẳng lẽ kẻ vừa nói chính là. . . dao phay và que cời lửa?
Nồi sắt nghĩ đến loại khả năng này, đầu tiên là vừa kinh ngạc vừa ngờ vực, sau đó lại tức giận nói: "Cần gì giả thần giả quỷ?"
"Ha hả, kẻ giả thần giả quỷ nhưng chung quy cũng không phải là người."
Tô Dạ đá đá que cời lửa, mặc dù que cời lửa không nói nhiều lắm, nhưng mà lúc chặn họng người cũng khiến Tô Dạ rất nhức đầu, hôm nay lại có thêm một cái nồi sắt lắm mồm, e rằng cuộc sống sau này sẽ không thể nào yên tĩnh nổi rồi.
Hử, sao cái nồi sắt không có phản ứng gì vậy?
Không thể nào! Tô Dạ đánh giá cái nồi sắt giống như một cái vật chết thực sự trong tay, im lặng không hề phát ra một chút âm thanh nào, cứ như thể lúc trước đền là ảo giác.
Thấy mãi mà cái nồi sắt vẫn không trả lời, Tô Dạ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy như thế cũng tốt, yên lặng thì hắn càng thích, thân thiện hài hòa không phải là rất tốt ư?
"Đúng vậy, chung quy cũng không phải là người rồi, ngay cả đồ vật cũng không phải." Cái nồi sắt đột nhiên lại nói ra một câu, hơn nữa còn có thể cảm thấy được sự ưu tư rõ ràng.
Có lẽ ngay cả que cời lửa cũng cảm nhận được cảm xúc bi thương từ giọng điệu của chiếc nồi sắt, thế nên cũng hơi có chút dịu lại, nói: "Như vậy cũng tốt. . ."
"Như vậy cũng tốt! ? Bản tu là tông chủ của Thiên Việt tông, năm đó cũng là một vị kiếm tu phong quang vô hạn, muôn vàn vinh quang, cả thế giới Tam Thiên phải cúi đầu xưng thần, không gì làm không được ở thế giới Tam Thiên này! Thế mà hôm nay đã không còn hoàn chỉnh, sĩ diện của một kiếm tu cũng tan thành mây khói rồi ư? Những lời như vậy sao có thể được nói ra từ trong miệng của con người!"
Không khí vốn đang hòa hợp bị phá vỡ trong nháy mắt, tốc độ trở mặt của cái nồi sắt còn nhanh hơn cả mấy thẩm tử đanh đá chanh chua ở trong thôn, thậm chí khiến cho Tô Dạ cũng không biết phải làm như thế nào.
"Ha hả, vốn dĩ ta cũng không phải là người, nếu như ban đầu. . ."
"Đủ rồi, hôm nay ai dám nói chuyện, buổi tối ta liền chôn kẻ đó dưới đất." Lời uy hϊếp của Tô Dạ thẳng thắn mà hữu hiệu, que cời lửa im bặt, nồi sắt như còn muốn phản bác, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Dạ thật sự không đẹp, thế nên cũng đành phải thôi, dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian để “tán gẫu”.
Tô Dạ cầm dao phay quơ ba đường lưu loát xử lý cá chép sạch sẽ, tạm thời Tô Dạ còn không dùng tới nồi sắt, có lẽ là sợ nồi sắt nhất thời không thích ứng được với loại chuyển đổi này, bởi vì lúc trước que cời lửa cũng là như thế, nhưng mà phản ứng không mãnh liệt như nồi sắt, ngược lại dao phay thì rất im lắng không hề làm khó hắn.
Trong nhà Tô Dạ không có mỡ, nhưng mà cá rất mập, hắn chà chà sát đáy nồi, chút ít mỡ cá chảy ra, sau đó chỉnh cho lửa nhỏ dùng luôn mỡ cá chiên sơ, lớp ngoài xém vàng rồi bỏ nồi hầm canh, như vậy mùi vị sẽ càng ngon hơn.
Một lúc sau, Tô Dạ rắc lên một ít rau thơm, chăm chú gỡ sạch xương cá ra, sau đó múc cả canh và cá và trong cái bát gốm sạch sẽ, cẩn thận bưng vào trong phòng.
"Mẫu thân, canh cá con vừa nấu xong, người mau nếm thử đi."