Chương 19: Cam Tâm Tình Nguyện Làm Thể Tu (2)

Tu luyện kiếm quyết cũng nhanh hơn các sư huynh đệ khác rất nhiều, lúc trước Tô Dạ thoạt nhìn rất gầy yếu, bây giờ cũng chắc khỏe hơn một chút, có lẽ là bởi vì trước kia điều kiện ăn ngủ của Tô Dạ quá kém, cũng có một phần nguyên nhân là vì thức ăn ở Thạch Sơn môn được chế biến rất cẩn thận.

"Ta có thể hỏi hỏi nguyên nhân không?"

Nếu như nói lang trung chỉ là thầy thuốc của người phàm, như vậy dược tu chính là thầy thuốc của tu sĩ, lang trung có thể cứu mạng cho người phàm, như vậy dược tu có thể cứu mạng cho tu sĩ, nhưng tác dụng của dược tu lại không chỉ như vậy.

Ngưu Hiểu Tráng có chút ngạc nhiên, mặc dù dược tu thuộc về một nhánh của thể tu, thậm chí còn có vị trí độc lập tách rời trong chúng tu, bất kể là cơ sở điều chế ẩm thực của môn phái, hay là cần phải tẩm bổ rèn luyện trong khi tu luyện, nhất là phương diện chữa bệnh cứu mạng lại càng không thể thiếu được dược tu.

Thế nên dược tu có tác dụng rất lớn trong việc quyết định trình độ và vị trí của một môn phái, dược tu đối với một môn phái mà nói là ắt không thể thiếu, dược tu xuất thân từ thể tu, chẳng qua rất nhiều môn phái đều sẽ cung phụng một dược tu hay thậm chí là nhiều hơn, tương ứng cũng phải cho dược tu đầy đủ tài nguyên.

"Mẫu thân của ta bệnh nặng sắp không chống chọi được nữa rồi, lang trung nói đã không còn cách nào cứu chữa, thế nên ta nhập môn muốn học dược tu để cứu mẫu thân ta."

"Hồ đồ!"

Tô Dạ nói thật lòng, không nghĩ tới lại bị Ngưu Hiểu Tráng mắng một câu hồ đồ.

"Ngươi giấu cái chuyện này tận hai tháng trời, vì sao ngươi không nói sớm, mẫu thân chẳng phải là ngươi lại phải mang bệnh thêm hai tháng ư!"

"Ta chỉ là một tên tạp tu. . ."

"Thì cũng là tạp tu của Thạch Sơn môn ta, ta còn cho rằng ngươi là người đàng hoàng không che giấu chuyện gì nữa cơ đấy, hừ!"

Ngưu Hiểu Tráng không để ý tới Tô Dạ nữa, ném sổ sách lên bàn bực tức rời đi, chỉ còn lại có một mình Tô Dạ không hiểu ra sao cũng không biết làm sao.

"Hầy, sớm biết như thế mình đã không nói ra rồi."



Buổi tối Tô Dạ trở lại gian phòng, hắn cảm thấy rất là bất đắc dĩ, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ vì sao Ngưu Hiểu Tráng lại tức giận như vậy, hắn muốn làm dược tu cũng không có gì không ổn, vốn dĩ dược tu cũng thuộc về thể tu.

"Tô Dạ, ta đã nói với ngươi thể tu đều là một đám đại ngốc không xoay được đầu. . ."

"Hay đấy, ngươi xoay đầu hai vòng ta xem nào."

Ngô Việt và Kiều Bạch cãi nhau hằng ngày khiến cho Tô Dạ cảm thấy có phần phiền lòng, vừa định lên tiếng ngăn cản một chút, lại nghe thấy cửa phòng có người khẽ gõ vang.

Đẩy cửa phòng ra, người đến là Phùng Lãng.

"Tô Dạ."

"Phùng sư huynh, mời vào."

Sau khi vào nhà Phùng Lãng liền đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do mình đến đây: "Hồi sáng ta nghe Ngưu sư đệ nói rằng ngươi muốn trở thành dược tu."

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tô Dạ, Phùng Lãng khoát khoát tay ý bảo Tô Dạ cứ để hắn nói cho hết lời đã.

"Thật ra Ngưu sư huynh của ngươi là một người rất nhiệt tình, chẳng qua ngoài miệng nói chuyện lại không dễ nghe. Ừm, đây là Tu Lạc hoàn mà Ngưu sư huynh của ngươi đưa cho ngươi, có thể chữa lành bệnh cho mẫu thân ngươi."

Công hiệu của Tu Lạc hoàn là chữa trị cho cơ thể con người, hơn nữa còn chủ yếu trị liệu những mối tai họa ngầm, mỗi năm đệ tử nhập môn cũng chỉ được phát ba viên, bởi vì đệ tử thể tu nhập môn thường xuyên rèn luyện thân thể, hơi bất cẩn một chút là sẽ bị tổn thương trong ngoài, Tu Lạc hoàn có tác dụng rất tốt, mà Ngưu Hiểu Tráng lại chia một viên Tu Lạc hoàn quý giá này cho mình.

Tô Dạ nắm chặt hộp gỗ đàn hương trong tay, nhìn Tu Lạc hoàn được đặt trên tấm vải mềm màu đỏ, nội tâm kích động đến mức không thể diễn tả thành lời, ngay cả thân thể cũng không kìm được run rẩy.

"Phùng sư huynh, ta. . ."



"Ngươi nhớ kỹ, không phải ai cũng được như thế, bởi vì chúng ta thích ngươi, thế nên coi trọng ngươi, ngươi cứ coi như là chúng ta là thu mua lòng người đi, thế nên ngươi nhất định phải trở thành thể tu!"

Tô Dạ lại cảm nhận được sức hút từ nhân cách của thể tu, ngay cả thu mua lòng người cũng bá đạo trực tiếp đến mức này, hơn nữa Tô Dạ hắn cũng tuyệt đối cam tâm tình nguyện bị thu mua.

"Ngày mai ta sẽ sai người đưa ngươi về nhà, ngươi yên tâm là sẽ rất nhanh, qua lại nhiều nhất bảy ngày, chẳng qua nhà có luật nhà, môn cũng có môn quy, ngươi về nhà lần này sẽ bị trừ gấp đôi thời gian xuống núi mỗi tháng, sau khi trở về, trong vòng nửa năm ngươi sẽ không có cơ hội xuống núi nghỉ ngơi thư giãn."

Phùng Lãng dặn dò mấy câu liền rời đi, lúc này chỉ còn Tô Dạ đang kích động không thôi, chỉ sợ là đêm nay hắn khó có thể ngủ được rồi.

"Thể tu tuy là rất ngu, nhưng được cái tính tình rất là thuần phác."

"Ui, bây giờ còn khen thể tu nữa cơ, miệng của ngươi chắc chắn là còn lợi hại hơn cả kiếm của ngươi. . ."

Bất kể Kiều Bạch và Ngô Việt có ầm ĩ đến mức nào, thì vẫn không ảnh hưởng được đến Tô Dạ đang rơi vào trong hưng phấn cực độ.

Tô Dạ cẩn thận ôm hộp thuốc vào trong ngực, sợ đây là một tràng mộng ảo, sau khi tỉnh lại liền không tồn tại nữa.

Ngày hôm sau thức dậy, thoạt nhìn Tô Dạ vẫn rất không bình thường, tươi cười khúc khích cả buổi, ngay cả Đông Phương Khải Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Dạ, nhưng mà trong lòng hắn cũng cảm thấy cao hứng thay Tô Dạ, cũng thay Dương Hoa cảm thấy kiêu ngạo.

Dương Hoa là mẫu thân, truyền lại tất cả phẩm chất tốt đẹp nhất trên người mình cho Tô Dạ, bất kể là cách làm người hay là làm việc.

Từ sáng sớm tinh mơ Tô Dạ đã tỉnh lại, cũng có thể nói là Tô Dạ ngủ không đủ say, tâm trạng khẩn cấp khiến ngay cả kiếm hồn ở bên cạnh cũng cảm động lây.

Ngoài cửa xuất hiện một người xa lạ hắn chưa từng thấy, số tuổi thoạt nhìn khá lớn, hẳn là đã qua bốn mươi, nhìn vóc người và khí tức hẳn là một gã thể tu.

"Tô Dạ phải không, ta là người đánh xe Phùng Lãng tìm đến, nếu như ngươi đã chuẩn bị xong, vậy chúng ta mau chóng lên đường đi."