Chương 11: Không Thông Qua Khảo Nghiệm (2)

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Lên đường."

Người thanh niên cảm thấy khó hiểu: "Lên đường đi đâu?"

Tô Dạ mở túi ra mà không tìm thấy bản đồ, suy nghĩ một lúc liền duỗi tay thò vào trong ngực lấy ra bản đồ, sau đó chỉ cho người thanh niên nhìn.

"Đi nơi này."

Người thanh niên nhìn thử, phát hiện nơi Tô Dạ chỉ là một tòa thành trì cách chỗ này rất xa, mà nơi đó có tòa núi, trên núi có một môn phái, là Độ Cương môn.

"Đến đó làm cái gì?"

"Đương nhiên là muốn nhập môn rồi."

Tô Dạ không nói thêm nữa, bệnh tình của mẫu thân vẫn luôn là tảng đá đè nặng trong lòng hắn, sớm một ngày sớm một phút có thể trở thành dược tu lại càng tốt.

Lúc này người thanh niên mới chợt hiểu ra, biết ý của mình khiến cho Tô Dạ hiểu lầm.

"Vương sư thúc cực ít khen ngợi ai, bây giờ gặp ngươi mới biết đúng là ngươi thú vị thật."

Tô Dạ không biết người thanh niên nói vậy là có ý gì, bèn im lặng đợi hắn nói tiếp.

"Mặc dù ngươi không có thông qua khảo nghiệm, nhưng mà Vương sư thúc cố gắng đề cử ngươi, chẳng qua ngươi cũng không thể kiêu ngạo, thiên phú và tố chất thân thể của ngươi cũng quá bình thường."

Người thanh niên giải thích đã rất rõ ràng, nhưng mà Tô Dạ vẫn cẩn thận hỏi một câu: "Ta đây nhập môn rồi ư?"

Người thanh niên cười ha ha nói: "Dĩ nhiên là nhập môn rồi, Vương sư thúc còn chưa từng đề cử ai đâu, chẳng qua năm thứ nhất bất kể thành tích khảo hạch như thế nào, cũng phải bắt đàu đi lên từ tạp tu, ngươi nghỉ ngơi trước đi, một hồi nữa ta sẽ đưa thức ăn tới cho ngươi, mặc dù ngươi có vết thương, nhưng cũng không tổn thương tới bên trong, tầm hai ngày nữa là sẽ khỏi thôi."

Người thanh niên nói xong liền rời đi.

Lúc này Tô Dạ mới bắt đầu đánh giá xung quanh một lượt.



Đầu tiên là căn phòng vững chắc hơn căn nhà tranh vách đất của mình không biết bao nhiêu lần, mặc dù giản dị mộc mạc, nhưng cũng đủ để khiến cho Tô Dạ phải cảm thán một phen, không nói đâu xa, chiếc giường làm bằng gỗ mà hắn vừa nằm, cũng thoải mái hơn cái giường đất ở nhà hắn nhiều, trên bàn gỗ còn có ngọn đèn, cũng sáng hơn cây nến ở nhà rất nhiều, hơn nữa còn có một loại mùi thơm rất dễ chịu.

Tô Dạ ngắm nhìn một hồi liền nghĩ đến Dương Hoa, không biết bây giờ mẫu thân như thế nào, bên cạnh có Vương thúc, chắc hẳn cũng không có gì đáng lo.

Tô Dạ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không biết kế tiếp phải làm như thế nào thì mới có thể trở thành dược tu đây.

"Cảm thấy thân thể thế nào rồi?"

Lời hỏi han quan tâm của dao phay khiến cho Tô Dạ cảm giác vết thương trên người cũng không còn khó chịu như trước nữa.

Chỉ là nồi sắt thì không được tinh tế: "Vẫn là kiếm tu có tiền đồ hơn, ngươi không định suy nghĩ một chút sao?"

Tô Dạ không thèm nhìn nồi sắt.

Tô Dạ chợt nhớ tới một việc, tò mò hỏi: "Tạp tu là cái gì? Sao ta chưa nghe các ngươi nhắc tới?"

Dao phay, que cời lửa và nồi sắt cũng đã tham thảo với nhau một hồi lâu rồi, cho rằng đây có thể là một nhánh mới xuất hiện của thể tu, cũng có khả năng là không khác với tạp học như trước kia là mất, nói dễ nghe là phát triển toàn diện, còn khó nghe chút chính là cái gì cũng biết mà lại không giỏi cái nào.

Không bao lâu sau, người thanh niên đã trở lại, mang theo đồ ăn nom rất ngon miệng.

"Xin hỏi ta nên xưng hô với ngài thế nào?" Tô Dạ đứng dậy lễ phép hỏi.

Người thanh niên thấy Tô Dạ có vẻ câu nệ, thì liền vỗ vai của hắn, để cho Tô Dạ thả lỏng ra chút.

"Ta tên Phùng Lãng, gọi ta Phùng sư huynh là được rồi."

"Phùng sư huynh."

Người thanh niên khẽ mỉm cười, Vương Cương mới vừa kể với hắn về quá trình khảo nghiệm nhập môn của Tô Dạ, mặc dù thiên phú và tố chất của người này tầm thường, nhưng ý chí và tính cách lại không tệ, rất đáng để bồi dưỡng một phen.

"Ăn cơm trước đi, sau đó ngủ một giấc, nơi này là Khách Cư các, đợi ngày mai ta dẫn ngươi tới Tạp Tu đường báo cáo."



Tô Dạ cố che giấu tiếng dạ dày muốn rêи ɾỉ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tô Dạ bỗng nghĩ đến chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi: "Phùng sư huynh. . ."

"Còn có chuyện gì sao?"

"Tạp tu là cái gì?"

"Tuổi của các ngươi còn nhỏ, năm thứ nhất mới chỉ được học một số cơ sở rèn luyện thể tu đơn giản, thời gian còn lại thì phải làm một số việc tạp vụ như quét sân, nấu nước, nấu cơm."

Thì ra đây chính là tạp tu.

"Đúng rồi, tạp tu còn phải luyện tập kiếm pháp."

"Luyện kiếm? Đó không phải là kiếm tu ư?"

"Không phải là kiếm tu, đây là cơ sở tu luyện mà mỗi một môn phái tạp tu đều chuẩn bị."

Lời Phùng Lãng nói khiến cho Tô Dạ càng ngày càng không hiểu, suy cho cùng lúc trước Tô Dạ đã được các kiếm hồn chỉ cho rất nhiều kiến thức về kiếm tu.

Nhìn vẻ mặt mơ màng của Tô Dạ, Phùng Lãng tỏ vẻ bảo Tô Dạ ngồi xuống trước.

"Nói những chuyện này với ngươi chưa chắc ngươi đã có thể hiểu, ta cũng chỉ là đọc được từ trong sách ở trong nội đường mà thôi, thế nên cứ coi như là ta đang tán gẫu với nhau thôi, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều đầu."

Tô Dạ lẳng lặng lắng nghe Phùng Lãng giải thích cho hắn.

Ngàn năm trước đông đảo môn phái tu luyện gϊếŧ lêи đỉиɦ Thần Sơn, đỉnh Thần Sơn cũng được gọi là đỉnh Kiếm Thần, vương giả của thế giới Tam Thiên, kiếm tu mạnh nhất không ai sánh bằng.

Vô số những ngọn núi nhỏ bao quanh khiến cho đỉnh Thần Sơn nghễ nghễ này càng trở nên cô tịch, để rồi vẻ kiêu ngạo cũng bắt đầu đàn trở nên lạnh lùng, tản ra cái loại hơi thở miệt thị muôn dân một cách rất tự nhiên.

Rốt cuộc. . .

Trận chiến có một không hai này cũng bộc phát, nguyên nhân cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức tiểu hài tử cũng có thể hiểu được, hai người một chén cơm, dù thế nào cũng sẽ có một người chịu đói, thời điểm đói bụng đến mức sắp chết cũng chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần.