Cô ngửa mặt nằm trên tấm thảm, ngọn đèn vàng ngày đêm không ngừng phát sáng, quấy nhiễu cô nghỉ ngơi, nhưng trong cơ thể vẫn còn đồng hồ sinh học, thông qua nó, cô có thể ước chừng suy đoán đã là ngày thứ ba.
Cô một mực chờ anh ta, chờ kết quả cuối cùng.
Nhưng anh ta chậm chạp không đến.
Thời gian giống như dòng suối không có bắt đầu và kết thúc.
Trong đầu cô lẩm nhẩm “sống” và “chết”, nếu khi anh ta vào cửa, cô đúng lúc đọc đến “sống”, có lẽ chứng tỏ cô còn hy vọng tiếp tục sống sót, ngược lại cũng thế.
Khi cô đọc đến đầu óc choáng váng, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khoá, cô sửng sốt, nhanh chóng đứng lên, nhưng lập tức quên chính mình đọc đến chữ nào.
Anh ta mặt không biến sắc đứng ở cửa, đối diện với cô.
“Cha cô đã gϊếŧ người đàm phán với ông ta.”
Trái tim cô ngay tức khắc rơi vào vực sâu không đáy.
“Chính ông ta…cũng bị gϊếŧ.”
“Như vậy tôi thì sao?” Cô đè nén tiếng nói run rẩy, “Tôi có cần phải chết không?”
“…Tôi thật có lỗi.”
Cô nhắm chặt mắt, đây có lẽ chính là kết quả.
Cô nhanh chóng mở mắt ra, vội vàng trừng anh ta, “Anh, anh có thể thả tôi đi không? Tôi cam đoan sẽ chạy trốn rất xa, không để bất cứ ai phát hiện ra tôi. Tôi sẽ đổi một thân phận mới, về sau, trên đời này sẽ không có con gái của Bàng nữa! Tôi sẽ quên tất cả những chuyện đã xảy ra lúc này! Anh có thể, có thể giúp tôi không?”
Cô nhìn anh ta chằm chằm, hy vọng từ trong mắt anh ta tìm tòi sự thương hại và dao động.
Anh ta đứng tại chỗ bất động, chậm rãi lắc đầu, “Tôi không thể.”
Cô lui về sau hai bước, cảm giác máu trong người đều cạn kiệt, cô đang làm cái gì chứ? Đây là vận mệnh của cô, sao cô có thể phân cao thấp với vận mệnh của mình?
“Vậy…” Cô ngước lên hai tròng mắt ảm đạm không ánh sáng, “Trước khi đi tôi có thể nhìn lại thế giới này một lần không? Còn nữa, hô hấp một chút không khí trong lành…”
Yêu cầu này hẳn là không quá đáng chứ.
Nhưng mà anh ta lại lắc đầu.
Cô bỗng nhiên cảm thấy giận dữ, nguyện vọng của cô nhỏ bé như vậy, cô từng mong muốn anh ta có thể giúp mình, dù cho chỉ một chút, thế nhưng người ở trước mắt này không như những gì cô tưởng.
Cô cắn răng nhào về phía cửa, hành động quá đột ngột, anh ta lại không có đề phòng, cũng không thể ngăn cản, cô nhanh nhẹn mở nắm cửa, ánh sáng thiên nhiên đập vào trước mặt, cô hoảng hốt nhận ra bên phải có cửa sổ, nguồn sáng đến từ nơi đó, cô giống như một con bướm gãy cánh, liều mình vùng vẫy cái cánh còn lại, muốn vượt qua núi cao, bay qua sông ngòi, hướng đến nơi tự do trong nỗi khát vọng…
“Phịch ——” một tiếng trầm đυ.c vang lên từ phía sau, thân thể cô cũng thuận theo sự rung động, cô dừng lại, ngạc nhiên cúi đầu, thấy máu từ trong ngực mình chảy ra, đỏ tươi, cực kỳ giống màu vẽ khi cô dùng vẽ tranh ở trường.
Cô rốt cục nếm được mùi vị viên đạn xuyên qua người, trong nháy mắt, không đau đớn, giống như chỉ bị một bàn tay nhỏ bé cứng rắn nhẹ nhàng đẩy một phen.
Nhưng cô đứng bên cạnh vách núi, cú đẩy này đủ để khiến cô tan xương nát thịt!
Cô chầm chậm ngoảnh đầu lại, thấy anh ta cầm súng đứng trong phòng, khuôn mặt tái nhợt vô sắc, trong đôi mắt ẩn chứa sự khẩn trương được kiềm nén.
Cô hé miệng, thật muốn hỏi anh ta một câu, “Anh có hối hận không?”
Đau đớn bỗng nhiên ập đến, cô chưa nói được ra khỏi miệng liền mềm nhũn ngã xuống. Trong tầm mắt, cô lờ mờ thấy anh ta vứt súng đi, rồi dường như chạy về phía cô.
“Anh ta nhất định hối hận nhỉ.” Cô mông lung suy nghĩ, “Dù chỉ là một chút.”
Cuối cùng cô không thể bước ra khỏi căn phòng này.
Cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ, giống như bọt biển yếu ớt, chậm rãi dâng lên về phía trước. Cô có thể cảm nhận ánh sáng dần phai mờ từng chút một, như bị vật gì hút vào, cho đến cuối cùng, hoá thành bóng tối vô hạn.
Cô ở trong một mảnh bồng bềnh tối tăm thật lâu, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng lần nữa, ánh sáng chói mắt, cô phải dùng tay che đôi mắt.
Sau đó, cô tỉnh lại.
Chiếu vào tầm mắt là một mảnh trắng xoá.
Đây là đâu? Ký ức cô mơ hồ.
Cô không phải là đã chết rồi sao? Chẳng lẽ cô đã tới địa phủ? Nhưng vì sao khắp nơi đều có màu trắng sáng tỏ, hơn nữa cũng không có Diêm La và quỷ sứ nha!
Cô phát hiện chính mình còn có thể động đậy, cô ngọ nguậy ngồi dậy, l*иg ngực lập tức đau đớn như xé rách, cô thở hổn hển, bất đắc dĩ nằm xuống.
Có tiếng chuông trong trẻo vang lên bên tai, trong giây lát, một y tá mặt mũi xinh xắn chạy tới.
“A! Cô Lâm, rốt cuộc cô tỉnh lại rồi!”
Cô Lâm?!
Cô hồ đồ nhìn y tá cấp bách tiến đến, cảm giác mình đang nằm mơ, cô chưa từng có họ Lâm.
“Đây là đâu?” Cô hỏi.
“Bệnh viện đấy.” Y tá cười mỉm.
“Làm sao tôi đến đây?” Cô cảm thấy đau đầu.
“Có một vị tiên sinh đưa cô đến.”
Cô ngơ ngác một chút, “Người đó đâu?”
“Đã đi rồi, nói là có việc bận —— đến đây, tôi đo nhiệt độ cho cô.”
Nhiệt kế đặt dưới đầu lưỡi, cảm xúc lạnh lẽo đem cô ngẩn ngơ từ cảnh trong mơ mà quay về hiện thực.
Cảm giác này cùng với lần đến bệnh viện khám bệnh rất giống nhau, hoàn toàn không như giả dối. Nói như vậy, cô vẫn còn sống.
Là anh ta cứu cô ư?
Y tá ghi số liệu kiểm tra thân thể của cô vào bản ghi chép, tươi cười khả ái dặn dò, “Cô nằm trước, tôi đi gọi bác sĩ lại đây.”
Cô nằm đây đã nửa tháng.
Trong thời gian này, cô vẫn ở trong phòng bệnh độc lập, có bác sĩ và y tá riêng chăm sóc cô, bọn họ chưa bao giờ hỏi cô vấn đề nhạy cảm, thỉnh thoảng cô nghi ngờ hỏi bọn họ, nhưng đáp án không hoàn hảo, đơn giản không hề nhiều lời.
Chỉ cần còn sống, còn có hy vọng. Cô nhớ lại lời anh ta nói, cô tin, cuối cùng có một ngày, anh ta sẽ xuất hiện trước mặt cô, nói tất cả với cô.
Bệnh viện ở cạnh biển, từ phòng bệnh của cô nhìn ra ngoài thì có thể trông thấy nước biển xanh lam, nối tiếp với phía chân trời ở xa xa.
Du khách ở bờ biển rất thưa thớt, bên ngoài yên tĩnh, là chỗ cô thích.
Đợi đến lúc cô có thể xuống giường đi lại, anh ta đến đây.
Anh ta đứng dưới tàng cây bạch quả ở trong bệnh viện, giẫm lên lá rụng màu vàng khắp nơi trên mặt đất, mà cô ngồi tại hàng ghế dài cách anh ta ba mét, đưa lưng về phía anh ta.
Cô như đột nhiên nhận được sự cảm ứng mà ngoảnh đầu lại, rồi cô thấy anh ta.