Chương 3: Ngày thứ nhất (3)

Cô ở trong tối tăm và hỗn độn không biết bao lâu, dần dần tỉnh lại.

Đập vào tầm mắt trước tiên là ngọn đèn gồ ghề treo trên trần nhà cao chừng bốn năm mét, dùng giấy dầu che lại, nhẹ nhàng lắc lư, nhưng màu vàng sáng tỏ.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình cô cuộn tròn trên tấm trải, chăn bông toả ra mùi kẻ khác nôn mửa, cô bịt mũi chán ghét đứng lên, chân hơi tê, may mà tay chân được tự do.

Bên trong ngoại trừ tấm trải nhăn nhúm trên chiếc giường đơn sơ thì không còn gì khác, bên cạnh là phòng vệ sinh khoảng 5 mét vuông cũng sơ sài, mùi hôi mạnh mẽ, cô chỉ liếc một cái rồi đi ra.

Không có cửa sổ, cửa phòng đóng chặt, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Cô đi đến cạnh cửa, xoay nắm cửa, cửa sắt không nhúc nhích tí nào, thử vài lần, cô đành buông tha, rồi bắt đầu dùng sức phá cửa.

“Khốn nạn! Mau thả tôi ra ngoài!” Tiếng cô vang lên, đồng thời sử dụng tay chân.

Đạp thật lâu, sức lực của cô dùng gần hết, cũng không ai để ý đến cô.

Cô yếu ớt trượt xuống dọc theo cánh cửa, ngồi xổm trên mặt đất khóc hu hu, cảm giác khủng bố bao vây cô chưa bao giờ cảm thấy rõ ràng như thế.

Cô không biết mình hôn mê bao lâu, không biết bây giờ ở bên ngoài là ban ngày hay đêm tối, cô như bị ngăn cách thời gian với không gian ở bên ngoài.

Lúc vừa đói vừa lạnh lại mệt mỏi, cô phải trở về cái ổ đáng ghét kia, dùng tấm chăn hôi hám đắp lên cơ thể lạnh run của mình.

Nước mắt đóng băng trên khuôn mặt, cô bắt đầu rèn luyện bản thân tiết kiệm năng lượng, ngừng suy nghĩ. Cô hiểu được, bất cứ điều gì đều nói đến nguyên do, đợi nguyên do tự động chạy tới cửa tìm cô.

Trong ngẩn ngơ, cô ngủ một giấc, sau đó bị lạnh cóng mà tỉnh dậy.

Khi mở mắt, cô nhìn thấy thêm một bóng dáng ca rô mà xám đậm đứng ở vách tường.

Môi cô run kịch liệt, xông lên túm lấy anh ta, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Anh ta chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, cô liền ngã sấp xuống mặt đất xi măng lạnh như băng, anh ta nhanh chóng vươn cánh tay, dùng sức kéo cô lên, đưa cô quay về cái ổ kia, rồi chỉ vào thức ăn đã sớm nguội lạnh ở bên cạnh, “Ăn đi.”

Cô trừng to mắt, cúi đầu nhìn nước mặt nhỏ giọt trên mặt đất, bụi đất hanh khô cuồn cuộn, thổi tán loạn.

Anh ta đưa túi giấy trước mặt cô, tiếng nói ôn hoà một chút, “Ăn đi, đã bảy tám giờ cô chưa ăn, sẽ đói bụng đấy.”

Đầu óc cô thoáng tỉnh táo một chút, “Bây giờ là…buổi tối.”

“Phải.”

“Đây là đâu?”

“Tôi không thể nói với cô.”

Cô ăn một miếng bánh xốp, chẳng có khẩu vị, “Anh thế này, coi như là bắt cóc tôi sao?”

“Có người muốn tôi làm vậy.”

“Ai?”

Anh ta thoáng do dự một chút, “Cô là…con gái của Bàng.”

Trái tim cô lộp bộp một chút, cô rời khỏi cái nhà kia hai năm nay, không ngờ vẫn có người tìm được cô.

“Tôi và ‘ông ta’ đã không còn quan hệ gì.”

“Có quan hệ hay không, không phải theo cô nói.”

Cô cười khổ, “Thế thì lần này là vì nguyên nhân gì?”

“Có người muốn tìm Bàng tâm sự, để đàm phán thuận lợi, trên tay cần một chút vật bảo đảm, hiện nay cô là đứa con duy nhất của ông ta, rất thích hợp.”

“Anh làm sao chứng minh lời anh nói là sự thật?”

Anh ta chần chừ, từ trong túi lấy di động ra, bấm một dãy số, sau khi trao đổi vài câu đơn giản thì đưa cho cô.

Khi cô nhận lấy, trong đầu hiện lên vô số khả năng, nhưng bàn tay theo bản năng đưa di động dán sát bên tai, trong ống nghe có một tiếng nói khàn khàn quen thuộc gọi cô.

“Tiểu Khiết? Là con sao?”

Nước mắt tràn mi, cô cắn chặt môi dưới, cô nhớ mình đã từng thề với ông, từ nay về sau, không bao giờ cầu xin ông nữa. Cho nên, cô nhịn xuống, không nói lời nào, nhưng chẳng có cách nào ngăn cản tiếng khóc nức nở của mình.

Vì thế, cô nghe được một tiếng than thở truyền đến từ đầu dây bên kia, “Quả thật là con.”

Cô không hiểu rõ tiếng than thở này cuối cùng là thương tiếc hay là gì khác.

Trong ống nghe nhanh chóng truyền đến tiếng máy bận “Đô đô”, ánh mắt cô ngỡ ngàng, mãi đến khi di động bị anh ta thu lại.

Cô lau nước mắt trên mặt, đã mặc cho số phận, “Anh muốn giữ tôi bao lâu?”

“Ba ngày.”

“…Hôm nay cũng tính à?”

“Tính.”

Ngày hôm nay sắp trôi qua, cô chỉ còn lại hai ngày.

“Sau ba ngày thì sao?” Cô nuốt nước miếng, dũng cảm tiếp tục vặn hỏi.

“Nếu đàm phám thuận lợi, tôi sẽ thả cô.” Anh ta liếc cô một cái.

“Nếu không thì sao?” Cô nhìn thẳng anh ta.

Khuôn mặt không có biểu cảm của anh ta đã nói rõ tất cả.

Cô hít thật sâu, “Ý anh là, e rằng tôi chỉ có thể sống thêm ba ngày thôi ư?” Cô đặt túi giấy sang một bên, rốt cuộc ăn không vô.

Anh ta cầm túi giấy lên, nhét vào trong lòng cô, sau đó đứng dậy.

“Hãy biết quý trọng.” Trong thanh âm trầm thấp của anh ta không cảm nhận được chút tình cảm.

Khoé miệng cô run run, “Anh có thể đừng đi không!” Trong tiếng nói rốt cuộc lộ ra sự yếu đuối, “Tôi sợ.”

Anh ta đi tới cánh cửa, cầm nắm cửa, “Tôi ở sát vách.”

Như vậy, khi nãy cô khóc lóc ồn ào đều bị anh ta nghe thấy, nhưng anh ta vẫn thờ ơ.

“Anh điên rồi!” Cô khẽ cắn môi, nói.

Anh ta dường như ngơ ngác một chút, sau đó cười rồi hừ một tiếng, không hề quay đầu lại, bèn xoay nắm cửa đi ra ngoài.

Cô nằm trên tấm trải ẩm ướt lạnh lẽo, tưởng tượng hình dạng của phòng sát vách, tưởng tượng cảnh ở bên ngoài căn phòng, nhưng cuối cùng chỉ là uổng công.

Cô vẫn có cảm giác mình ở trong ác mộng, chỉ vì đột ngột, sống chết của cô nằm trong tay của một người đàn ông xa lạ không quen biết, không, cũng không phải anh ta định đoạt, chẳng qua anh ta là một người thi hành mà thôi.

Sống hoặc là chết, với anh ta mà nói, tựa như trở lòng bàn tay đơn giản như vậy.

Nhưng đó chính là mạng sống của cô, cô không thể tuỳ người khác sắp đặt, cô không thể chôn vùi sinh mệnh khó khăn lắm đã sống sót đến ba năm trời.

Cô phải tự giải thoát!

Cô nhớ tới khẩu súng ở bên hông anh ta.

Từ từ, cô có chủ ý.