Chương 25

9 giờ sáng ngày hôm sau..

Ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, chiếc máy bay đã cất cánh dưới tầng mây bạc bạc, vậy là Lan đã đi thật rồi, từ nay sẽ không có ai uống rượu cùng cô mỗi khi buồn.. cô thở dài một tiếng nặng lòng..

Dũng nắm lấy tay cô.

- chúng ta về nhà thôi vợ..

Cô cùng anh ngoảnh mặt lại đằng sau, Tuấn cười nhạt đứng yên đó nhìn hai người..

- anh Tuấn..

Nét mặt anh không vui khi thấy Tuấn, nói đúng hơn là nhìn thấy thằng cha này lại khiến anh khó chịu, cư nghĩ đến trong tâm trí hắn toàn hình ảnh vợ anh làm anh muốn phát điên.. mặc biết là yêu đơn phương nhưng bản tính muốn chiếm lĩnh hoàn toàn vẫn khiến anh không kiềm chế được cảm xúc..

Cô cười tươi tiến về chỗ Tuấn, anh kéo tay cô lại.

- Đợi anh..

Tuấn:

- anh đến muộn rồi thì phải..

- Lan mong ngóng anh tới tiễn nó lắm đấy..

- anh xin lỗi, anh vừa có cuộc họp..

Dũng lúc này mới lên tiếng.

- chúng ta lại gặp nhau rồi..

Hai người đưa tay ra bắt tay nhau hời hợt..Phương nhìn không khí căng thẳng giữa hai người, cảm thấy thật ngột ngạt..

- Dũng.. anh chẳng phải sắp có cuộc họp hay sao, đi đi kẻo muộn..

- gì chứ?

Tuấn xỏ tay túi quần rồi lắc đầu cười..

- tên kia, cười gì mà cười?

- tôi cười vì thấy buồn cười....

Anh tức giận lầm bẩm trong miệng “ thằng cha này, tao muốn đấm cho mày hết cười “ nhưng lại cố gắng nuốt vào sâu trong lòng.. vội vàng kéo tay cô rời khỏi..

- vợ..chúng ta về nhà đi.. xin phép..

- ơ.. ơ..

- ơ quả mơ có hạt.. về..

Một tay cô bị anh kéo tóm đi, ngoảnh mặt lại cô cúi đầu chào Tuấn..

Bước vào trong chiếc ô tô đã đậu sẵn ven đường..

- bỏ tay em ra, anh làm đau em đấy Dũng..

Nói mới nhớ, hình như tay anh tóm lấy tay cô hơi mạnh, anh cúi xuống nhìn cổ tay cô có vệt đỏ, trong lòng không khỏi thương xót..

- anh xin lỗi Phương..

Cô chăm chú nhìn anh.

- anh sao thế Dũng? Tại sao mỗi lần anh nhìn thấy anh Tuấn lại khiến anh không kiềm chế được cảm xúc thế hả? Anh ta đắc tội gì anh à?

- anh ta có tội lớn là đằng khác,anh ta dám thương nhớ em đấy..

Cô bật cười nhìn Dũng.

- tên hâm này, có giỏi thì anh xoá não bộ anh ta đi.. ghen vớ vẩn..

- nếu làm được thế thì khỏi nói.. thật khó chịu mà.. ước gì anh có thể cho em vào trong tủ kín, chỉ có anh mới được phép nhìn..

Cô liếc mắt ra nhìn hàng cá viên xiên bên đường, từ bên trong cơ thể xuất hiện loại cảm giác thèm muốn điên lên..

- em nhìn gì thế phương, lại liếc mắt nhìn thằng nào à..

Cô mắt chữ 0, mồm chữ A đưa tay sang trái..

- anh ơi.. cá viên xiên..

Cô vội vàng mở cửa xe, kéo mạnh tay anh xuống xe rồi chạy sang ven đường..

- cô ơi.. cho con 5 xiên chả cá..

Anh mỉm cười ngạc nhiên, hai tay xỏ túi quần nhìn cô ăn sơ sơ nãy giờ cũng tầm 20 xiên mà còn bày đặt gọi 5 xiên..

- ăn bình tĩnh thôi vợ..

- ngon lắm anh ơi..

anh đưa tay xoa xoa lưng cô

- cẩn thận nghẹn giờ..

Cô vừa ăn vừa mỉm cười, cầm xiên chả cá đưa về hướng anh..

- anh ăn đi, ngon lắm đấy, không ăn hối hận một đời em k chịu trách nhiệm đâu.

Anh lắc đầu.

- anh không muốn ăn..

Cô nhanh chóng tống cả xiên chả cá vào miệng anh.. cảm giác lần đầu tiên ăn chả cá, ban đầu anh nếm thử một ít một, rất nhanh sau đó không thể cưỡng lại được mùi vị hoàn toàn mới lạ này, từ bé đến lớn quả thực anh chưa bao giờ đặt chân đứng vỉa hè mà ăn các món ăn ở đây.. cảm giác cô mang lại cho anh luôn luôn thú vị và ngọt ngào.. cặp đôi trai tài gái sắc mặc đồ hiệu sang trọng đứng ven đường ăn cá viên xiên khiến ai cũng ngạc nhiên ngoái nhìn, quả thực nhìn cách hai người ăn cứ ngỡ như đã bị bỏ đói ngàn năm nay..

Dũng:

- cô ơi, chiên nhanh lên cho tụi cháu mới..

Cô bán hàng tươi cười.

- đợi tôi lát, xong ngay đây..

Sau khi xiên thứ 31 đặt trên bàn..

- của em mà..

- anh cầm trước..

- anh làm chồng kiểu gì sao không biết nhường vợ thế hả?

- ai bảo em dẫn anh vô đây..

Cô giật mạnh cho nhanh vào miệng mình, anh mỉm cười hôn chụt lấy môi cô cắn miếng cuối cùng..

- chủ yếu là anh muốn như vậy nè, hết luật cấm vận nhé..

Cô chớp chớp mắt vài cái..

- thật lưu manh..

- không lưu manh sao làm nổi chồng em..

Cô bán hàng.

- cô cậu thật đẹp đôi, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ..

Sau một hồi say xưa ăn uống, cái bụng hai người đã căng đầy đến nỗi không thể nhét thêm được một thứ thức ăn nào khác được nữa, cô mãn nguyện tựa đầu vào ghế..

- sung sướиɠ cái cuộc đời...

Anh mỉm cười nhìn cô đầy âu yếm.

- thiệt tình, vợ anh toàn vui sướиɠ vì những cái gì không đâu à..

- lần sau mình lại đi ăn tiếp anh nhé.

- để anh nói đầu bếp làm cho em ăn mỗi ngày.

- không.. em muốn được tận hưởng cảm giác ăn ở vỉa hè mới vui, anh biết không, là Lan dẫn em đi ăn món này đầu tiên ấy..à quên, khi đó còn có cả... ( cô nhìn anh rồi không nói tiếp nữa)

- cả ai?

- cả anh Tuấn..

- không sao.. từ giờ trở đi, anh sẽ dẫn em đi ăn bất cứ khi nào em muốn..

- hứa đấy nhá..

- hứa..

- ai thất hứa làm cờ hó..

Anh cười tươi..

- thiệt tình...

- sao anh còn chưa đi họp?

- để anh đưa em về nhà..

- thôi em tự bắt taxi đi được, anh đi họp đi kẻo muộn..

Anh mỉm cười hôn lên trán cô

- tối gặp lại nhé bà xã!!

Cô mỉm cười bước xuống xe, đoạn đường cô trở về ngược đường với anh..đứng bên ven đường, cô bắt chiếc taxi màu vàng..

- chú chở cháu đến biệt thự ven hồ nhá.

Người đàn ông chừng 50tuoi chăm chú nhìn cô qua gương chiếu hậu, đôi lúc cô bắt gặp ánh mắt của ông ta khiến cô có chút bất an khôg hề nhẹ, hai cánh tay cô bắt đầu nổi gai ốc, dự cảm chẳng lành cô xoa xoa hai tay lại..

- chú ơi, đến đèn đỏ dừng lại giúp cháu.

- cô này vui tính thật, đèn đỏ k dừng công an phạt chết..

- à không.. ý cháu là dừng gần đó..

- cô không về biệt thự nữa sao?

- dạ..

Cô bước xuống xe chừng 5p, tiếng còi xe inh ỏi đằng sau vang lên, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, chiếc xe mỗi lúc một đến gắn, hắn nhanh như một tia chớp va mạnh vào bụng và ngực cô.. cô cầm chặt chiếc điện thoại trên tay, mắt cô nhòe dần đi, cô nghe được tiếng hét của mọi người xung quanh tiến gần.

- bắt lấy xe đó lại..

Người đàn ông lái taxi ban nãy lay lay người cô.

- cô gì ơi...cô không sao chứ?

Mọi người nhìn xuống máu trên đuôi chiếc váy trắng cô mặc..

- gọi xe cấp cứu..

- xe tới giờ, quan trọng gọi người nhà cô ấy..

Người phụ nữ với tay rút chiếc điện thoại trên tay cô..

Ngược trên một đoạn đường... một người đàn ông chạy ra chặn xe Dũng lại, anh nhíu mày phanh gấp, xém tí nữa là có thể tiễn vong một loại người k sợ chết..khuôn mặt anh lầm lỳ tức giận mở cửa xe, nhanh chóng túm lấy cổ áo người đàn ông..

- mày muốn chết hả?

Người đàn ông run sợ lắp bắp..

- anh làm ơn làm phước cứu lấy cô gái kia..

Hắn đưa tay chỉ đằng trước mặt anh, anh nheo mắt nhìn rồi từ từ buông tay khỏi..

- làm ơn, cứu lấy cô ta, tôi không may đâm trúng cô ta..

Anh cười khẩy..

- trên đời vẫn còn thằng có sự tử tế nhưng mà ngu như mày nhỉ?

Anh quay mặt bước vào trong xe..người đàn ông chắp tay..

- xinh anh, cứu một mạng người coi như tích đức cho vợ con..

Anh suy nghĩ một hồi rồi tiến gần cô gái, khuôn mặt anh trắng bệch..

- Kiều Thanh?

Kiều Thanh đang nằm co ro với những vết thương đang ứa máu, cô rơi nước mắt đưa tay về phía anh rồi từ từ thϊếp đi..

Anh đưa tay tóm cổ người đàn ông..

- mau.. mau bế cô ta lên xe tới bệnh viện...

Tại bệnh viện..

Y tá:

- vẫn khong liên lạc được cho người nhà cô ấy sao?

- Iphone khóa vân tay, chúng tôi không cách nào mở được, chỉ còn cách đợi người gọi tới..

Y ta thở dài.

- thôi được rồi, tiến hành phẫu thuật..

Chiếc điện thoại của Phương trên tay người phụ nữ vang lên..

- cô y tá.. điện thoại cô ấy có ai gọi..

- bác đưa cháu..

Tuấn vui vẻ ở đầu dây bên kia.

- Phương à..

- xin lỗi.. anh là người nhà của chủ nhân sdt này ạ?

- cô là ai? Phương đâu?

- chúng tôi đang nghe máy tại bệnh viện thành phố, cô gái mà anh gọi tới đang nằm cấp cứu, nếu anh là người nhà cô ấy thì tới ngay nhá..

Tuấn rơi chiếc điện thoại trên tay xuống sàn..

Thứ ký của anh:.

- giám đốc, mời anh vào họp..

- hủy..

Anh chạy thật nhanh xuống bãi đậu xe, khắp cơ thể run run sợ hãi..

- Phương.. Phương..

Anh lao nhanh như con thiêu thân chạy tới sảnh chíh bệnh viện..

- cho tôi hỏi cô gái trẻ gặp tai nạn ban nãy ở chỗ nào?

- à.. cô ấy đang trong phòng cấp cứu.

Anh chạy tới phòng cấp cứu, qua cánh cửa anh thấy Dũng đang đứng kế bên chiếc giường trắng Kiều Thanh nằm..

Bác sỹ.

- anh khôg nhiệm vụ gì gọn ra được không?

- cho tôi hỏi bệnh nhân tên Phương đang ở đâu?

- Phương? Cô gái trẻ xinh xinh k người nhà ấy hả? Cô ấy được chuyển sang phòng phẫu thuật rồi..Khoa phẫu thuật ở tòa nhà đối diện khu này..

Tại phòng phẫu thuật..

Bác sỹ.

- người nhà cô ấy vẫn chưa đến sao?

- vừa có liên lạc được nhưng chưa thấy đâu..

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng mở ra..anh rơi nước mắt thấy Phương trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao, yếu ớt..

Bác sỹ:

- anh là..chồng cô ấy..

Anh gật đầu..

Bác sỹ:

- cô ấy hiện tại mang thai 4 tuần 3 ngày..chúng tôi xin lỗi khôg thể giữ lại cái thai.. mời anh ký tên vào bản cam kết để chúng tôi tiến hạn đưa thai ra khỏi bụng mẹ...

Y ta đưa cho anh tờ giấy.

- mời anh ký vào cho..

Đôi bàn tay anh run run viết từng chữ một trên trang giấy, nét chữ nghuệch ngoạc đau khổ..

- cô ấy nhất định ksao chứ?

- anh có thể yên tâm, ngoài đứa bé ra thì chỉ là bị phần mềm..

Anh gật đầu bước ra ngoài cửa...

Người phụ nữ cầm điện thoại cô khi nãy bước ra.

- đây là điện thoại cô ấy..

Anh gật đầu cảm ơn..

- hãy nói cháu biết, tại sao lại như vậy..

Người phụ nữ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, anh tức giận đấm mạnh tay vào tường..

- nhất định phải tìm ra thằng khốn đó..

20phut đồng hồ từ phòng phẫu thuật bước ra, cô được chuyển lên phòng Vip 1 do Tuấn sắp xếp yêu cầu..

Khi cô mở mắt ra, mọi thứ vẫn chỉ như một giấc mộng, cái nhìn đầu tiên là cô thấy Tuấn đang ngồi chăm chú bên cạnh cô..

Tuấn vui mừng khi thấy cô tỉnh lại..

- em tỉnh rồi à..

Cô gật nhẹ đầu..

- sao em lại ở đây thế này? Em đã ngửi được mùi thuốc sát trùng, tiếng dao kéo.. họ đã làm gì em vậy anh?( nói nhưng cô rơi nước mắt vì k thể chấp nhận được sự thật)

Anh nắm lấy tay cô vì sợ cô bị kích động..

- họ khôg làm gì em cả..

Giọg cô nghẹn đắg

- anh nói dối, nói dối..

Ngước mắt lên nhìn dòng nước trong suốt trong ống tiếp dịch yên lặng chảy..

- từg giọt.. từng giọt..

Nước truyền vào cổ tay trái của cô, trên giường bệnh, cô mặc bộ quần áo xanh nước biển, cô thở dài trong im lặng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, dường như cô không muốn nghe bất kỳ giọng nói nào đang trấn an tinh thần cô.. cổ họng cô nghẹn đắng, đau cả tinh thần lẫn thể xác...

- em nghỉ đi, anh sẽ đi mua cho em chút cháo..

Cô chớp chớp đôi mắt bồ câu nhìn anh, khó khăn lắm cô mới khàn khàn nói một câu nho nhỏ..

- giúp em liên lạc với Dũng.. em xin lỗi đã làm mất con của hai đứa rồi..

Nghe thấy tên Dũng, mắt anh đỏ sọng như muốn điên lên.. nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, anh muốn gϊếŧ chết hắn ta, nghĩ đi nghĩ lại anh lại thấy thương cô, thời điểm này k phải lúc anh nói ra tất cả những gì mình chứng kiến ban nãy..anh gật đầu nhẹ một cái..

- anh Tuấn.. hay anh đưa giúp em cái điện thoại, em tự gọi được..

- điện thoại em hư rồi..

- vậy điện thoại anh.. em nhớ số anh ấy mà..

Tuấn chần chừ..

- nhanh.. em mượn một lát thôi..

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, bất đắc dĩ anh rút điện thoại từ túi quần đưa ra trước mặt cô..cô cười khổ bấm máy gọi anh..

Tại phòng cấp cứu...

Bác sỹ:

- cũng chỉ là chấn thương nhẹ, anh đi theo tôi đi lấy đơn thuốc..

Dũng lầm lỳ bước đi..

Kiều Thanh:

- cảm ơn anh..

Anh không thèm liếc mắt nhìn cô, điều đó khiến cô cực kỳ khó chịu..

- khôg có gì, chỉ là mang dòng máu Việt Nam nên thấy nạn trên đường tự nghĩ cũng nên giúp đồng bào.. nếu hôm nay k phải cô thì tôi cũng làm vậy thôi..

Kiều Thanh cười nhạt..

- cho em mượn điện thoại, em gọi bạn trai em tới đón, em nghĩ làm phiền anh như vậy đủ rồi..

Anh chần chừ vất chiếc điện thoại xuống giường..

- nhanh lên giúp tôi..

Nói rồi anh xỏ tay túi quần bước theo bác sỹ..cô đứng mỉm cười đằng sau..