Anh và cô đã ôm nhau, hôn nhau trên ngọn đồi tình yêu ấy, anh đã nói với cô rằng, cho dù trước mắt có là bình yên hay bão tố, nhất định phải nắm tay anh..anh không sợ trời, anh không sợ đất, bản tính anh ngang tàng, anh bất chấp tất cả để đạt được mục tiêu đặt ra, anh không ngại đối đầu với mọi thứ, anh luôn cho rằng không có một giới hạn nào đối với anh, nhưng từ nay trở đi, cô
chính là giới hạn duy nhất...
Ngày trở về, trong cô vẫn có một chút luyến tiếc nhẹ, cô yêu Hàn Quốc như yêu Việt Nam mình vậy.. anh bắt đầu trở về với guồng quay bộn bề của công việc..
Việt Nam 12 giờ đêm, anh vẫn còn ngồi trên bàn làm việc, những bản thảo, dự án chồng chất đang chờ anh xét duyệt.. cô hiểu được tính chất công việc của anh, nằm trên chiếc giường không có anh khiến cô khó đi vào giấc ngủ.. cô nhẹ nhàng đi chân trần xuống giường, từng bước một tiến sang phòng kế bên, cánh cửa mở hé ra, Dũng của cô vẫn đang bận bịu với công việc, anh ngồi đánh máy không ngừng nghỉ, cô thở dài nhìn anh, trong lòng thấy thương anh biết mấy..
Điện thoại anh đổ chuông liên hồi, cô định bụng trở lại phòng ngủ nhưng bản tính tò mò muốn kiểm soát lại khiến đôi chân cô không xê dịch..người gọi cho anh không ai khác chính là Kiều Thanh, người anh đã từng yêu..
- cuối cùng em cũng gọi được cho anh rồi.
- ừ..
- anh có khỏe không?
- Thanh này..
Nghe đến tên Thanh, cổ họng cô muốn nghẹt thở..
- anh Dũng.. em đang hỏi anh có khỏe không mà..
- ừ khoẻ..
- anh thật sự không có gì nói với em sao?
- em đừng liên lạc với anh nữa được không?chúng ta đã chấm dứt rồi, trái tim anh giờ đây chỉ có vợ anh.. em đừng bắt anh phải ra tay..
- anh định làm gì? Định xử lý em như những lần có ai làm phiền anh sao? Anh coi em như bọn họ? Được thôi, chết trong tay anh em cũng mãn nguyện..
Anh tức giận tắt máy..hai tay xoa xoa vào vầng thái dương, đầu tựa vào ghế sau thở dài..
Cô mỉm cười quay lưng lại về phòng ngủ, quả thực cô rất vui vì anh đã nói thẳng với người ta, trong trái tim anh chỉ có mình cô..sau khi cô đã dần chìm vào giấc ngủ, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhẹ nhàng đắp chiếc mềm mỏng cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
- ngủ ngon nhé bà xã!!
Chưa bao giờ cô thấy mình lại yêu đời đến vậy, bầu trời đẹp, mọi thứ đều đẹp, đẹp từ trong tâm cô đã toàn là màu hồng..Dũng đi từ tầng hai xuống, vừa đi vừa cài khuy áo sơ mi trắng..
Quản gia và mọi người cùng cúi đầu chào..
- bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, mời cậu chủ cùng cô chủ dùng bữa..
Anh vui vẻ kéo ghế ngồi xuống cho cô..
- bữa sáng hôm nay thật tuyệt..
Cô quản gia:
- dạ cô chủ.. tất cả những món này đều do cậu chủ dặn dò lên đơn từ tối qua..
Cô quay sang nhìn anh rồi nở ra nụ cười, chưa để cô lên tiếng anh đã dứt lời..
- anh biết em rất dễ cảm động và định cám ơn anh đúng không? Thôi khỏi cần, thay vì cám ơn thì hôn anh cái đi..
Mọi người xung quanh muốn cười mà không dám cười, xem ra cậu chủ nhà họ cũng rất vui tính... cô đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi đá mạnh vào chân anh..
- ay za.. sao em lại..
- lại làm sao?
- đá chân anh đó..
- hì hì Đặng Đình Dũng, em đá chân anh là để giúp anh bớt mộng mị ảo tưởng trước đó.. ai nói em sẽ cảm ơn anh, em định cảm ơn những cô chú đầu bếp kia kìa..
Anh khuôn mặt đầy ấm ức.
- gì chứ?
- không phải sao, là họ mất công nấu mà, đâu phải anh..
Ah thở dài dơ hai tay lên.
- anh thua em.. thua em..
Cô cười đắc trí.
- đương nhiên.. bởi vì anh là tên ngốc mà..
Cô cúi xuống ăn ngon lành..
- thiệt tình..em nên chuyển sang học luật sư thay ngành thiết kế đi bà xã..
- em sẽ tính, sẽ thử..
- bộ em định làm thật á?
Cô vỗ tay đứng dậy.
- em ăn xong rồi, em lên phòng thay đồ trước đây.
- anh vẫn chưa ăn mà.
- kệ anh..
Cô ung dung bước đi lên bậc cầu thang, vừa đi vừa hát ( là lá la..cuộc đời bỗng đẹp sao, tình yêu bỗng đẹp sao)để lại anh đằng sau với khuôn mặt ấm ức..nhưng quả thật nhìn thấy cô vui cũng khiến tâm tình anh vui sướиɠ lạ thường...
Cô mặc chiếc váy trắng hở vai, mái tóc uốn xoăn nhẹ bước xuống tầng..ở bên ngoài cổng, ô tô của anh đã đợi sẵn..anh kéo cửa kính xe xuống, nháy mắt với cô.
- anh chưa đi làm sao Dũng?
- anh đợi em đó Phương.
- công ty chúng ta đâu cùng đường..?
- điều đó khôg quan trọng, quan trọng là anh muốn làm tài xế riêng cho em..
Cô mỉm cười bước vào trong xe...
- trưa nay anh sẽ qua ăn cơm cùng em..
- gì chứ.. sẽ rất mất công..
Anh nắm lấy tay cô..
- miễn vui là được..
... teng..teng..
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại anh reo lên..
- chúng ta gặp nhau lần cuối để giải quyết tất cả, em cũng có vài món đồ trả anh..
Cô liếc mắt nhìn sang anh.
- ai mà đã nhắn tin lúc sáng sớm cho chồng em vậy?
- k có gì.. tin nhắn côg việc ấy mà..
Ánh mắt cô nhìn anh đầy nghi hoặc...
Chiếc xe dừng lại trước cổng công ty cô, từ cổng vào cô đã thấy Lan, cô vui mừng nhìn thấy bạn mà đã quên cả chào chồng..
- phương.. ơ kìa..
Cô mải mê gọi theo bóg dáng con bạn thân..
- Lan.. đợi tao mới..
Lan nhíu mày quay lại.. hai người vui mừng tiến tới ôm chầm lấy nhau..
- Phương... mày về khi nào thế? Trời ơi tao nhớ mày chết mất..
- tao về tối qua nè..
Lan kéo tay cô ngồi xuống ghế đá..
- ngồi đây kể chuyện về mày đi..
- tao thì có chuyện gì?
- đâu để tao xem mày béo hay gầy nào, có vết tích gì không?
- con hâm này, tao đi chơi mà mày cứ làm như đi đánh trận trở về..đi có 3 ngày thôi..
Lan thở dài.
- ừ nhỉ? Thiếu bóng mày 3 ngày mà tao ngỡ 3 năm ấy.. mà anh ta có quan tâm mày khôg?
- có..
- anh ta có nói yêu mày chưa?
- rồi..
- thế từ giờ nhớ phải hạnh phúc biết khôg?
- ừ..
- thế mày không có gì nói với tao à?
- con khùng này, sao nay ăn nói kỳ vậy?
Lan mỉm cười ôm lấy cô..
- tao luôn mong mày hạnh phúc, mày là đứa bạn tri kỉ của tao.. xa mày tao cũng chẳng muốn đâu..
Cô giật mình nhìn Lan..
- Lan.. mày sắp đi đâu hả?
- ừ.. có lẽ tao sắp phải sang Hàn Quốc định cư bên đó cùng dì tao Phương ạ..
- sao quyết định đi đột ngột vậy?
- do hoàn cảnh thôi Phương ạ.. tao sẽ rất nhớ mày..
Nói rồi hai người ôm nhau khóc trước hành lang công ty, mọi người đi qua đều ngoái nhìn.. hai người nhìn nhau bật cười..
- Tao với mày như hai đứa hâm ấy nhỉ? Mà đã chắc là sẽ đi đâu..
- trời má, má làm con khóc như bà cố nội con sắp sống lại đến nơi.. xàm quá à..
- ờ ha..thế mới biết chúng mình yêu thuơg nhau thế nào..
Cô thở dài cúi xuống nhìn đồng hồ..
- thôi chết, tao muộn giờ làm rồi..
Cô vội vàng chạy một mạch ra cầu thang chuyên dụng đi thẳng lên tầng 12..
Đứng trước cửa phòng thiết kế.
- chào mọi người.. xin lỗi tôi đến hơi muộn..
Dù biết là mọi người không hài lòng nhưng vì cô là con gái chủ tịch nên ai nấy đều cố gắng nở ra nụ cười tươi đón tiếp cô, ngoại trừ trưởng phòng ( một bà cô ngoài 40 tuổi) khuôn mặt đang tỏ vẻ khó chịu vô cùng..
- cô Phương.. cô đi muộn 15p55 giây..
- dạ.. tôi biết..
- cô đừng nghĩ mình xuất thân đặc biệt nên muốn làm gì thì làm nhé.
- tôi biết, tôi sẽ chịu trách nhiệm.. tôi xin lỗi.
Trưởng phòng thở dài.
- cô xuống gặp giám đốc công ty Thiên An, đưa tập hồ sơ này cho anh ta, chắc gio này anh ta tới rồi..
- gì chứ? Công việc của tôi là thiết kế..
- đó là hình phạt cho cô..
Cô ngậm ngùi cầm tập hồ sơ xuống sảnh chính..Tuấn mặc bộ vest đen bảnh bao bước vào, thấy cô, anh k khỏi bất ngờ.
- Phương..em đi làm khi nào vậy?
- em bắt đầu sáng nay.. trưởng phòng nói em đưa hồ sơ cho anh..
Anh cười gật đầu.
- cảm ơn em..
- ơn huệ gì, em bị phạt vì tội đi làm muộn ấy..
- thiên kim tiểu thư của tập đoàn cũng bị phạt hả?
- chứ sao.. vào công ty ai cũng như ai mà anh..
Anh chăm chú nhìn cô.
- nghe nói em đi Hàn Quốc cùng chồng 3 ngày..em đi chơi vui vẻ chứ?
- dạ..bọn em được trải nghiệm rất nhiều thứ..
Anh mỉm cười.
- vậy là tốt rồi..
Nói rồi anh xoay người bước đi.
- à này...( anh nhìn cô rồi chần chừ)
- sao thế anh?
- không.. bảo trọng..
Cô gật đầu đi lên phòng làm việc.. tiếng chuông điện thoại cô reo lên ( là tin nhắn từ số lạ)
- trưa nay gặp nhau giải quyết mọi vấn đề.. tôi sẽ chờ cô dưới cafe Thiên Quán.. không gặp không về..
Cô nhíu mày đọc đi đọc lại từng dòng tin nhắn, ngay lập tức ấn số gọi lại, chuông đổ một hồi rồi thuê bao..
Trưởng phòng của cô đứng trên tầng 2 gọi lớn.
- cô làm xong việc thì lên làm tiếp nhiệm vụ mới..
- được rồi, tôi lên giờ..
12 giờ trưa..
- Dũng à.. có lẽ trưa nay em bận..
- anh cũng đang định gọi cho em nói vậy
- anh bận gì thế?.
- anh giải quyết một số thứ kết thúc cho xong..
- em cũng vậy.. yêu anh..
Đứng trước quán cafe Thiên Quán..xa xa cô thấy bóng dáng anh đang tiến gần, cô cúi xuống nhìn tin nhắn điện thoại..
- lẽ nào.. việc ấy chính là gặp Kiều Thanh??
Cô vội vàng nép sau cánh cửa gỗ, nhân viên thấy vậy..
- chị ơi.. chị..
- xùy.. tôi đang có việc, cô có thể coi như không thấy tôi được không?
- không được.. sếp em sẽ hạt chết..
Cô lôi từ túi xách ra vài tờ 500..
- giúp tôi..
Cô nhân viên đưa mắt nhìn.
- chị theo dõi sếp Dũng hả?
- sao cô biết anh ta.
- anh ấy cùng chị Thanh là khách quen của quán em, hai anh chị ấy thật đẹp đôi..
Cô cười gượng..
- thì ra là vậy, bảo sao lúc đéo nào cũng Thiên Quán..hừm..
- vậy chị đứng đây lát thôi nhá.. lát sếp em ra chị phải đi nhé.
- được rồi.. cô yên tâm đi..
Kiều Thanh mặc chiếc váy hai dây màu đen, mái tóc xoăn uốn lọn sóng..cô cười tươi khi thấy anh bước vào..
- Dũng..anh ngồi xuống đi..
Hai tay anh xỏ vào túi quần tây đen, gương mặt thể hiện không vui..
- tôi đến rồi, em nói gì nói nhanh giúp tôi. Tôi không có nhiều thời gian.
Kiều Thanh cười nhạt..
- giờ em mới biết Dũng của em lúc yêu thì cuồng nhiệt, lúc chia tay vô tình không thương tiếc..ngồi đi, em k ăn tươi nuốt sống anh đâu..
- Thanh à..
- sao anh k gọi em là bé Thanh của anh như trước..
Anh nói lớn.
- Kiều Thanh.. anh hi vọng chúng ta sẽ còn cơ hội mà nhìn nhau, nếu em cố tình đi quá giới hạn của mình, đừng trách anh vô tình..
Cô rơi nước mắt xếp những tấm hình chụp chung của hai người để trên bàn..
- anh có nhớ tấm hình này là lần đầu chúng ta đi du lịch cùng nhau hay không?
Anh cúi xuống nhìn chúng rồi nhẹ nhàg cầm lên..
- đủ chưa ( anh xé đôi trước mặt cô)
Kiều Thanh sững sờ..
- anh..?
- tấm hình này cũng giống như cuộc tình tan nát của chúng ta.. dừng lại đi, dừng lại những ý nghĩ điên rồ và việc làm ngu ngốc lại đi.. điều em làm bây giờ chẳng ý nghĩa gì đâu..
Anh quay mặt bước đi..qua phản chiếu cửa kính, cô thấy Phương lúp mình sau cánh cửa..cô kéo tay anh lại hôn thật nhanh lên môi anh rồi mỉm cười.
- tạm biệt anh.. nụ hôn cuối cùng..
Đôi môi cô từ từ buông khỏi môi anh..
- nếu như hai người có chuyện gì, hãy quay về bên em..
Cô mỉm cười đi qua anh, Phương từ sau cánh cửa bước ra, khuôn mặt thẫn thờ nhìn anh và Kiều Thanh..
- hai người.. hai người vừa hôn nhau sao?
anh nhíu mày nhìn Phương..
- Phương..em..sao lại ở đây?
Anh dần hiểu ra sự việc quay qua nhìn Kiều Thanh..
- là cô.. cô đã sắp xếp tất cả..
Phương nhanh chóng tiến đến trước mặt Kiều Thanh..
- bốp...
kiều Thanh lặng yên không phản kháng, đưa tay lên má..
- cô đánh đi.. đánh mạnh vào.. là tôi đấy, tôi cố tình gọi cô ra đây xem chúng tôi vẫn yêu nhau nhé..
- tôi khôg biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào cho đúng.. trần đời tôi chưa thấy ai chơ trẽn như cô.. thật ghê tởm..
Dũng:
- Phương.. em bình tĩnh..
- còn anh nữa.. anh định bênh cô ta à..
- anh k có ý đó, anh khôg muốn em nổi giận với những việc k xứng đáng..
- tạm thời em k muốn nói chuyện với anh..
Dũng chống tay thở dài.. Phương chạy một mạch ra cửa..anh chạy theo, lướt qua Kiều Thanh,anh nhếch môi nhìn đầy phẫn nộ.
- từ giờ trở đi,nơi nào xuất hiện Vương kiều Thanh sẽ khôg có Đặng Đình Dũng.. cô nhớ cho kỹ giúp tôi..
Cô rơi nước mắt bắt vội chiếc taxi, anh nhanh chóng bước vào trong chiếc siêu xe đuổi theo tài xế trở cô.
- chú đi nhanh giúp cháu thoát khỏi xe đằng sau, cháu trả chú gấp 3 số tiền công..
- tôi sẽ cố gắng hết sức.. nhưng xe của cậu ta là siêu xe, e rằng rất khó.
Cô vất tập tiền trước mặt.
- cố lên chú..
Anh tức giận phóng tốc độ cao..
- chết tiệt...
Xe cô vừa qua khỏi thì đèn giao thông hiện đèn đỏ..
Cảnh sát giao thông.
- này anh gì ơi.. đứng lại..
- mẹ kiếp.. chúng mày thích chết à?
Một chiếc ô tô xe tải vượt qua ngã tư, anh thắng phanh gấp khiến đầu xe ngoành vào ven đường..
- chết tiệt..
Cảnh sát giao thông kịp lúc đi tới..
- mời anh xuống xe xuất trình giấy tờ..
Anh kéo cửa kính xuống liếc nhìn họ một lượt..
- sếp Dũng..
- cút.. cút ngay cho tao..
- sếp đã đi sai đường..
Anh gọi cho thư ký..
- lập tức đến đường E giải quyết bọn ruồi muỗi cho tôi..
Phương liếc nhìn qua gương chiếu hậu, khoảng cách đã khá xa so với xe anh, trong lòng có một chút hụt hẫng.. tin nhắn điện thoại cô hiện lên trên màn hình chính..
- tôi cần nói chuyện với em.. tôi yêu cầu em về nhà giúp tôi..