Biển xanh, cát trắng, nắng vàng, từng con sóng vỗ xô bờ như những lời thì thầm về tình yêu đôi lứa.. anh mặc bộ thể thao màu đen, đi chân trần cõng cô đi trên bờ cát trắng, cô cười tươi dưới ánh nắng ban mai rực rỡ..một bàn tiệc nho nhỏ cùng 2 ly rượu vang đỏ đang ở ngay trước mặt họ..
- em ngồi xuống đi Phương..
Cô ngơ ngác.
- gì thế này? Anh chuẩn bị hả?
- em nghĩ ai có thể làm ra được điều này hả Phương? Thiệt tình..
Cô mỉm cười, ánh mắt đầy xúc động..
- em đúng là ngốc, có việc nhỏ này cũng khiến em xúc động được nhỉ?
Cô đá mạnh vào chân anh..
- con khỉ.. anh cũng lãng mạn lắm gớm, nhưng nắng mặt trời đã lên cao mất rồi, ngồi đây sẽ rất nắng..
- là tại ai muốn đi biển hả?
- nếu anh không thích chúng ta có thể về..
- này.. sao anh làm gì cũng để em cãi lại được nhỉ?
- bởi vì anh ngốc chứ sao..
Anh gật đầu vài cái, vỗ nhẹ tay một cái, một chiếc dù to khổng lồ được 2 người vệ sỹ mag ra.
- này.. Đặng Minh Dũng.. anh lại mang vệ sỹ sang đây đấy hả?
- đâu có.. nhà anh có rất nhiều công ty bên này, lên vệ sỹ không thiếu.
Cô chu cái mỏ hờn trách..
- để xem nào, có món cua hoàng đế, thịt hun khói, tôm hùm, sanack,...
- con heo, cả bàn ăn này dành cho em đấy, nên cứ từ từ mà thưởng thức nhé..
Anh vui vẻ gỡ thịt cua và tôm bỏ vào bát cô, một lúc sau lại chống tay vào cằm chăm chú nhìn cái miệng nhỏ xinh của cô đang ra sức ăn ngon lành..
Cô dừng động tác hừm lên vài tiếng, tròn xoe mắt nhìn anh.
- anh không ăn sao?
Anh mỉm cười lắc đầu.
- anh đã nói tất cả đồ ăn ở đây là dành cho em mà..
- anh tưởng em là heo hay sao mà ăn hết chỗ này chứ?
- thì em đúng là heo mà..
- này.. Đặng Đình Dũng..
- sao chứ?
- đồ con khỉ...
Anh từ từ lôi từ trong túi quần ra một hộp quà nhỏ màu đỏ..
- Lương Minh Phương, em nhắm mắt lại đi..
- sao phải nhắm chứ?
Mặc dù cãi lại anh không ngớt lời nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo, hai hàng mi dần khép lại..
Anh mở hộp quà màu đỏ ra, bên trong là hai chiếc vòng, ở giữa có mặt cái chìa khoá được gắn những viên đá lấp lánh..
- em mở mắt ra đi Phương..
- làm gì mà kỳ bí thế chứ?
Cô cúi xuống nhìn hai sợi dây chuyền đôi, một cái dây mảnh ( chắc chắn la dành cho nữ), cái còn lại dây to hơn ( chắc chắn là dành cho nam)
- anh?? Ý gì vậy?
- Lương Minh Phương, có biết vì sao anh làm hai sợi dây chuyền này không?
Cô lắc đầu..
- sợi dây chuyền này chính là do anh thiết kế, anh không có năng khiếu nghệ thuật cao, nhưng hai chiếc chìa khoá trên mỗi dây chuyền đều có ý nghĩa của nó.. anh hi vọng chỉ có anh mới được mở cửa trái tim em, có đóng hay mở cánh cửa trái tim em đều cần đến chiếc chìa khoá này.. nói ngắn gọn hơn là vận mệnh, cuộc đời em anh muốn chỉ có anh mới được quyết định.. và ngược lại em cũng vậy, cuộc đời anh từ nay về sau sẽ do em nắm giữ ( nói rồi anh đặt chiếc dây chuyền của mình đưa lên tay cô)
- đeo cho anh đi..
Cô liếc mắt nhìn sợi dây chuyền, miệng cười tươi, ở khoé mi rưng rưng giọt nước mắt hạnh phúc..
- thiệt tình.. anh thiếu việc để làm hay sao đấy, người gì toàn nghĩ ra việc làm linh tinh..
- gì mà linh tinh, đó là giao phó cuộc đời mình cho em đấy.. mà kể ra giao phó cuộc đời mình cho người vụng về như em anh cũng phải trải qua gia đoạn quyết tâm lớn lắm đấy..
Giữa ánh nắng bình minh rực rỡ, hai người trao cho nhau sợi dây liên kết tình yêu và gắn bó lâu bền trong cuộc đời hai người... một nụ hôn nhẹ nhàng chất chứa đầy yêu thương bên sóng biển rập rình..
- Lương Minh Phương, nếu biết trước yêu em hạnh phúc như này, kiếp này sau khi chết đi, anh nhất định sẽ tu hành thật tốt để kiếp sau vẫn được yêu em..
Tiếng chuông điện thoại của anh reo lên như làm thức tỉnh bầu khôg khí lãng mạn của hai người, cô xấu hổ ho lên vài tiếng..anh nhăn nhó khó chịu..
- k biết ai to gan gọi đúng lúc vậy chứ..
- anh nghe đi, biết đâu chuyện gấp..
Anh rút điện thoại từ trong túi quần ra, trên màn hình số điện thoại không của ai xa lạ, đó chính là mama nhà anh..
- mẹ nghe nói hai đứa đi du lịch Hàn Quốc..
- mẹ này, mẹ có biết mẹ vừa phá hỏng một chuyện vô cùng to lớn của con không?
- chuyện gì chứ..
Cô ở kế bên anh liên tục véo tay anh..
- mẹ gọi hả anh? Đưa máy em nói chuyện với mẹ..
- mẹ nói chuyện với con dâu mẹ nhé..
Cô vui vẻ cầm lấy điện thoại..
- con chào mẹ yêu quý của con.. chúc mẹ ngày mới tốt lành..
- mẹ cảm ơn con gái, nhưng bên này đang là ban đêm con gái ạ..
- thôi xong, con quên mất đấy.. hì hì..
- thằng Dũng dạo này có hay bắt nạt con khôg? Hai đứa vẫn khỏe chứ?
- Dạ..tụi con vẫn khỏe, bố mẹ vẫn khỏe chứ?
- bố con thì đi côg việc tối ngày, nhiều lúc nhớ hai đứa mẹ chỉ muốn bay về Việt Nam để có con tâm sự..tiếc là như vậy có vẻ sẽ phá tan bầu không khí riêng tư của hai đứa..
- mẹ kìa, mẹ mà về ở cùng tụi con vui mừng không hết ấy..
Anh ở bên ngoài tròn xoe mắt nhìn cô.
- gì chứ? Mẹ ở cùng chúg ta á?a
Anh nhanh chóng giựt chiếc điện thoại khỏi tay cô.
- khi khác nói chuyện mẹ nhé, giờ mẹ phải biết nhường thời gian này cho con chứ..
- cái thằng này, lấy vợ cái là bơ cả mẹ.. thôi làm gì cũng được miễn là sớm cho mẹ có cháu ẵm bồg biết khôg?
- con hiểu mà me..
Anh nhanh chóng tắt điện thoại, cô lườm yêu anh một cái rồi lắc đầu.
- thiệt tình, anh nói thế mới mẹ mà nghe được à?
- vợ à.. chúng ta chẳng mấy khi đi du lịch cùng nhau đâu nhé..
Nói rồi anh nhanh chóng nhấc bổng cô lên ôm chặt vào lòng tiến về phía khách sạn..mọi người đi qua anh và cô đều kích cẩn cúi chào..cánh cửa phòng mở ra, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, mặt cách cô khoảng 5cm, đôi môi dần tiến xuống đối diện môi cô, hai cánh tay chống xuống giường, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương..cô nhíu mày lại..
- anh..anh định làm gì?
Anh ho khụ khụ vài tiếng..
- anh lấy đồ..
Cô ngoái lại đằng sau liếc nhìn bộ quần áo của anh đã gấp gọn gàng để trên giường.. một chiếc sơ mi xám, quần tây đen và chiếc đồng hồ hiệu..cô thở phào nhẹ nhõm, thực ra mà nói trong đầu cô đã có những ý nghĩ lệch lạc, cô đã tưởng tượng anh sẽ đằn cô ra mà hôn tới tấp..cô gãi đầu mỉm cười..anh nhíu mày nhìn cô..
- này heo lười..em nghĩ gì thế hả?
Cô giật mình nhìn anh..
- đâu có..
Đôi bàn tay anh kéo lấy cô ôm từ đằng sau..
- anh..rất muốn làʍ t̠ìиɦ với em ngay lúc này..
- gì chứ? Thì ra cô k hề nghĩ sai..
- bà xã.. anh nghĩ chúng ta cần có một đứa trẻ gọi anh bằng cha, gọi em bằng mẹ.. hay là ( nháy mắt cô)
- Đặng Đình Dũng..anh có biết đang là kỳ nghỉ của chúg ta không? Chẳng lẽ mãi ở trong phòng như này..
Khuôn mặt anh ấm ức đành để cô thoát khỏi vòng tay mình vì thái độ cương quyết của cô..anh thở dài đầy tiếc nuối, ngậm ngùi đứng dậy thay đồ..
Cánh tủ quần áo mở ra, hai cánh tay anh từ phía sau sờ nhẹ lên chiếc eo thon nhỏ mảnh khảnh của cô, đôi môi ấm áp chạm nhẹ lên vành tai mượt mà..
- em mặc chiếc váy đỏ ấy đi Phương..
- Dũng à, anh có thể..
Anh nhíu mày nhìn cô,miệng tủm tỉm cười.
- ý em là nội y bên trong nữa hả.. mặc luôn bộ đỏ ấy đi..
Hai má cô bắt đầu chuyển đỏ..
- con khỉ đáng ghét.. anh có cần phải vậy không?
- em xấu hổ rồi kìa, thử hỏi xem cơ thể em có chỗ nào anh chưa nhìn?
- thiệt tình hết nói nổi...lưu manh..
Cô hậm hực vào trong buồng tắm thay đồ thì ngay lập tức bị anh kéo tay lại.
- em thay luôn đây đi..
- gì chứ?
- thay luôn đi, chúg ta k còn nhiêu thời gian nữa mà..
Ở dưới sảnh chính, một chiếc ô tô mui trần màu đỏ đã chờ sẵn hai người.. cái cách anh nhẹ nhàng mở cửa xe, nhẹ nhàng nắm tay cô, nhìn cô áh mắt âu yếm thật khiến người ta ghen tị..đứng trước cánh đồng hoa cải rực rỡ, hai người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.. có lẽ đi suốt cuộc đời, chắc hẳn kỷ niệm ấy sẽ khắc cốt ghi tâm trong lòng mỗi người..
- Dũng à.. em muốn mùa đông năm nay mình sẽ cùng nhau nắm tay đi trên những đồi tuyết trắng..có được không anh?
- nơi nào có em, nơi đó là hạnh phúc..
- Hàn Quốc đẹp lắm phải không anh?
Anh gật đầu ôm cô thật chặt vào lòng..
Tại Việt Nam..
Từ ngày anh xa kiều Thanh, cô sống trong men rượu, cô khóc rồi lại cười..cô đã tự suy nghĩ rất nhiều về mọi thứ, cô k thể chấp nhận buông tay dễ dàng đến thế.. Hôm nay, cô đủ tỉnh táo để mở chiếc smarphone, ấn vào face book, tình trạng hoạt động của anh đã là 24 giờ trước, cô cười nhạt vào thông báo thấy Phương đã đăng lên một cập nhật mới.đó chính là bức ảnh nắm tay của anh và cô, trên bức ảnh có ghi stt ( nắm tay nhau đi khắp thế gian).. cô tức giận quăng chiếc điện thoại xuống sàn.
- đáng ghét..
Cô loạng choạng đứng dậy cầm túi xách bước đi, theo như lời lão quản lý cô nói, nhất định cô phải gặp được Tuấn..
Đứng trước tập đoàn Thiên An..
Bảo vệ:
- cô tìm gặp ai?
- xin chào.. tối muốn gặp giám đốc Tuấn..
Bảo vệ cúi xuống nhìn cô một lượt..
- cô là ai? Tư cách gì gặp giám đốc.
- tôi? Tôi..có chuyện quan trọng..
- giám đốc bận họp, nếu k liên quan đến công viêc thì mời cô về cho.
- không.. tôi k đi, k gặp anh ta tôi k về..
- vậy xin phép chúng tôi phải dùng biện pháp..
Tuấn đang cầm hợp đồng nó chuyện với đối tác, anh liếc nhìn đằng trước thật sự quá ồn ào.. cho đến khi người phụ nữ quay mặt về hướng anh, anh k khỏi ngỡ ngàng..
- Vương Kiều Thanh??