Chương 4

Kiều Nhuỵ Kỳ bị sặc ho nhẹ một tiếng.

Cô cầm lấy điện thoại, mở cửa phòng bao, thò đầu ra nhìn dọc hành lang cả hai phía.

Vừa lúc Tiêu Đạc mở cửa bước ra từ phòng bao bên cạnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

“....” Có chút ngượng ngùng, nhưng Kiều Nhuỵ Kỳ nhanh chóng giữ bình tĩnh.

Cô đứng thẳng người, nở một nụ cười lịch sự với Tiêu Đạc: “Chào anh.”

Tiêu Đạc khẽ nhếch môi, giải thích ngắn gọn: “Trưa nay hẹn bạn ăn cơm nên đặt phòng ngay bên cạnh.”

“Vậy à…” Kiều Nhuỵ Kỳ không biết nói gì thêm, rõ ràng là Lương Khâm Việt gây rắc rối, nhưng cô lại thành người chịu ơn “Vậy anh cứ tiếp tục bận rộn đi, tôi...”

“Bọn tôi ăn xong rồi.” Tiêu Đạc cố tình đẩy cửa phòng bao ra một chút, Kiều Nhuỵ Kỳ liếc mắt vào trong, quả nhiên trong đó chỉ còn lại mình anh.

Tiêu Đạc hỏi cô: “Cô còn muốn ăn thêm chút nữa không? Tôi có thể đợi.”

“Không cần, không cần, tôi cũng ăn gần xong rồi.” Thực ra, Kiều Nhuỵ Kỳ vẫn chưa no, nhưng cô không muốn để Tiêu Đạc đứng nhìn mình ăn, cảm giác thật không thoải mái.

Thấy cô bảo đã no, Tiêu Đạc chuyển chủ đề: “Chiều nay cô muốn đi đâu?”

Thật ra, Kiều Nhuỵ Kỳ không quá thích dạo phố, nhưng có một nơi cô thật sự muốn đến: “Tôi có buổi triển lãm tranh ở Công viên Tinh Quang, muốn xem thử bố trí hội trường ra sao.”

Cô vừa nhắc đến triển lãm, Tiêu Đạc không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ gật đầu nhẹ: “Được, tôi đi cùng cô.”

Kiều Nhuỵ Kỳ không nhịn được liếc nhìn anh thêm vài lần. Hôm nay, anh thay một bộ vest mới, màu nhạt hơn so với hôm qua, đường cắt may khéo léo vừa vặn lộ rõ đây là sản phẩm của một nhà thiết kế danh tiếng. Vì đổi trang phục, những phụ kiện đi kèm cũng được thay đổi, chỉ có đôi găng tay da đen là vẫn giữ nguyên như hôm trước.

Người đàn ông như vậy, chỉ cần đứng hờ hững nơi hành lang cũng đủ khiến nhân viên phục vụ lén lút ngắm nhìn. Cuối cùng Kiều Nhuỵ Kỳ không nhịn được, hỏi câu thắc mắc trong lòng: “Anh không cần ở bên bạn gái sao?”

Tiêu Đạc có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của cô, sững người một chút: “Tôi không có bạn gái.”

Kiều Nhuỵ Kỳ chớp nhẹ đôi mắt, Tiêu Đạc hơi nghiêng người đối diện cô, nhướng mày: “Không tin à?”

“Không không.” Kiều Nhuỵ Kỳ cười hai tiếng đầy chân thành, nhanh chóng chuyển đề tài: “Để tôi vào lấy túi rồi chúng ta đi luôn.”

“Ừ.” Tiêu Đạc đáp gọn một tiếng, đứng chờ bên ngoài. Kiều Nhuỵ Kỳ lấy đồ của mình rồi cùng anh sánh vai rời khỏi Thiên Hạ Cư.

Hôm nay Tiêu Đạc vẫn lái chiếc SUV hôm trước. Trong lúc chờ đèn đỏ kéo dài, Kiều Nhuỵ Kỳ tìm chuyện để nói: “Quan hệ của anh với Lương Khâm Việt chắc tốt lắm nhỉ?”

Lần nào Lương Khâm Việt cũng nhờ anh đi cùng cô, mà lần nào anh cũng đồng ý, quan hệ này xem ra rất thân thiết.

Tiêu Đạc đáp: “Cũng tạm.”

“Ồ…” Kiều Nhuỵ Kỳ đoán cái "cũng tạm" trong miệng anh chính là "rất thân", liền hỏi: "Hai người quen nhau thế nào vậy?"

Tối qua tại Đế Hào, Kiều Nhuỵ Kỳ đã gặp không ít bạn bè của Lương Khâm Việt. Phần lớn đều đúng với hình dung của cô về hội công tử nhà giàu: xa hoa, tùy tiện, chơi với Lương Khâm Việt cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ riêng Tiêu Đạc là khác. Tính cách anh có vẻ không giống kiểu người sẽ làm bạn với Lương Khâm Việt.

"Trước đây tiện tay giúp cậu ta chút việc nhỏ." Tiêu Đạc nói qua loa. Đúng lúc đèn đỏ phía trước chuyển xanh, anh khởi động xe chạy tiếp.

Công viên Tinh Quang là biểu tượng đô thị mới của thành phố A, được xây dựng trong vài năm gần đây. Lần trước Kiều Nhuỵ Kỳ ghé chơi là lúc nơi này vừa hoàn thành, nay trở lại đã thấy hoàn thiện hơn rất nhiều.

Ngoài những cánh đồng hoa bạt ngàn, công viên còn nổi bật với các công trình kiến trúc độc đáo.

Triển lãm cá nhân của Kiều Nhuỵ Kỳ được tổ chức trong một tòa nhà thuộc khuôn viên ấy.

Hôm nay không phải cuối tuần nên lượng khách đến công viên ít hơn hẳn. Sau khi đỗ xe, Tiêu Đạc cùng cô đi bộ về phía triển lãm.

Kiều Nhuỵ Kỳ cũng là lần đầu tiên đến đây. Trên xe, cô đã nhờ người phụ trách gửi định vị nên giờ chủ yếu dựa vào chỉ dẫn của bản đồ.

"Chắc là ở đằng kia." Vì triển lãm vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, bên ngoài chưa treo poster, nhưng người đứng trước cửa triển lãm lại khiến Kiều Nhuỵ Kỳ thấy quen mắt.

Đối phương cũng nhận ra cô, vội vàng bước tới chào: "Chào cô Rich, tôi là Tiểu Uông, chúng ta từng gặp nhau ở triển lãm quốc tế."

Kiều Nhuỵ Kỳ vẫn còn nhớ chuyện đó. Khi ấy, Tiểu Uông đã ngỏ ý muốn có dịp được hợp tác cùng cô: "Chào cô Uông."

"Cô cứ gọi tôi là Tiểu Uông thôi." Tiểu Uông hơi bối rối với danh xưng "cô giáo". Dù gì cô ấy cũng chỉ là một người phụ trách triển lãm, còn Kiều Nhuỵ Kỳ vừa có tác phẩm được bán với mức giá kỷ lục, giờ đây là nữ họa sĩ trẻ nổi bật nhất trong giới nghệ thuật.

Tiểu Uông dẫn Kiều Nhuỵ Kỳ vào trong, ánh mắt bất giác liếc về phía Tiêu Đạc.

Chàng trai này đã khiến cô ấy chú ý từ đầu, đứng cạnh Kiều Nhuỵ Kỳ lại càng bắt mắt. Trong lòng đầy tò mò nhưng không dám hỏi, may mà Kiều Nhuỵ Kỳ như hiểu được suy nghĩ ấy, giới thiệu: "Đây là anh Tiêu, bạn tôi."

"Ồ, chào anh Tiêu." Tiểu Uông thầm hiểu mà không nói ra, bạn bè gì chứ, hẳn là ý nói bạn trai.

"Tôi còn chút việc phải làm, hai người cứ thoải mái tham quan, cần gì cứ gọi tôi." Tiểu Uông khéo léo rút lui, không muốn làm bóng đèn cản trở đôi "bạn bè" này.

Kiều Nhuỵ Kỳ cũng không để ý, chậm rãi quan sát triển lãm đang hoàn thiện.

Trước đây, cô đã xem qua bản thiết kế, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy không gian thực, cảm giác lại rất khác. Vì vẫn chưa hoàn thiện, nhiều vật dụng còn ngổn ngang trên sàn, công nhân vẫn bận rộn làm việc, toàn bộ chỉ mới hiện ra dáng vẻ sơ khai.

Những nhân viên đi ngang qua đều kính cẩn chào cô một tiếng "Cô Rich."

Đi ngang qua một hành lang hẹp, Tiêu Đạc cũng cất lời: "Cô Rich."

Giọng điệu của anh không giống bình thường, mang theo ý cười nhẹ như trêu chọc.

Kiều Nhuỵ Kỳ hơi ngượng khi nghe người ta gọi mình như thế, dù cô đã quen với danh xưng này từ lâu.

“Khụ, Rich là tên tiếng anh của tôi. Tôi thường ký tên này trên các bức tranh.”

Cô chỉ tay về phía một bức tranh treo tạm trên tường để kiểm tra hiệu ứng. Bức tranh được bảo vệ cẩn thận bởi lớp phủ bên ngoài. Tiêu Đạc khẽ ngước mắt, nhìn về góc phải phía dưới bức tranh.

Đúng thật, một chữ RICH đẹp đẽ và tinh tế hiện lên.

“Nghe thì khó tin, nhưng vì chữ ký của tôi là Rich, nhiều ông chủ lớn rất thích mua tranh của tôi, họ nghĩ nó mang lại may mắn.”

Tiêu Đạc: “…”

Có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.

“Thậm chí có người mua tranh của tôi xong, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt.” Kiều Nhuỵ Kỳ vừa kể vừa cười. Đúng lúc đó, một công nhân dựng triển lãm vác theo dụng cụ đi ngang qua phía sau cô.

Tiêu Đạc lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô nép về phía mình, dùng cơ thể che chắn: “Cẩn thận.”

Khoảng cách gần gũi bất ngờ khiến Kiều Nhuỵ Kỳ ngẩn người. Hương thơm thanh mát, lạnh lẽo như sương sớm từ anh một lần nữa len lỏi vào khứu giác cô.

Còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng hơn, Tiêu Đạc đã buông tay cô, kéo dãn khoảng cách: “Cô không sao chứ?”

Kiều Nhuỵ Kỳ hơi loạn nhịp tim, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ được bình tĩnh. Cô mỉm cười với anh: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”

Tiêu Đạc gật đầu, không nói thêm gì. Hai người tiếp tục tham quan triển lãm một lúc rồi rời đi.

“Đã đến đây rồi, chi bằng chúng ta ghé qua cánh đồng hoa một chút nhé?” Kiều Nhuỵ Kỳ thấy thời gian còn sớm, liền đề nghị.

Những tác phẩm của cô phần lớn lấy cảm hứng từ thiên nhiên, tranh vẽ tươi sáng, tràn đầy sức sống. Đi dạo giữa đồng hoa, biết đâu cô sẽ có thêm cảm hứng sáng tác.

Tiêu Đạc không phản đối, cùng cô đi về phía cánh đồng hoa. Trên đường, hai người ngang qua một xe bán bánh bạch tuộc, anh dừng lại hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”

Kiều Nhuỵ Kỳ vốn chưa ăn no vào bữa trưa, nhìn thấy bánh bạch tuộc không muốn bước tiếp: “Được đó, để tôi đi mua.”

“Tôi mua cho.” Tiêu Đạc không định để cô trả tiền, bước thẳng đến xe hàng. Kiều Nhuỵ Kỳ cũng đi theo, nhận ra với đôi chân dài của anh, quãng đường cô phải bước ba bước, anh chỉ cần hai bước đã tới nơi.

Hàng chờ trước xe không đông lắm. Tiêu Đạc mua hai phần bánh, đưa một phần cho cô.

Bánh bạch tuộc thơm ngon ngoài mong đợi. Kiều Nhuỵ Kỳ từng nghĩ đồ ăn bán trong công viên thường chỉ để “móc túi” du khách, nhưng hương vị này hoàn toàn chinh phục cô.

Đúng lúc tháng ba, mùa xuân tràn ngập tại công viên Tinh Quang. Kiều Nhuỵ Kỳ chụp được không ít ảnh giữa đồng hoa, thậm chí còn mua vài nhành hoa mang về.

Cô đặc biệt chọn một chậu cây mọng nước nhỏ, tặng Tiêu Đạc như món quà đáp lễ.

“Tiếc là hôm nay không đủ thời gian. Chợ hoa gần đây chắc còn nhiều loại hoa hơn.” Kiều Nhuỵ Kỳ có chút nuối tiếc. Hai người mới chỉ đi được một nửa cánh đồng hoa mà mặt trời đã gần xuống núi.

Tiêu Đạc cầm chậu cây mọng nước mà Kiều Nhuỵ Kỳ tặng, vẻ mặt không hề có chút khó chịu: “Tôi thấy chậu này rất đẹp.”

Kiều Nhuỵ Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Vậy chúng ta đi ăn tối nhé, hôm nay tôi mời.”

Bữa ăn này cô đã nói sẽ mời Tiêu Đạc từ trước, cuối cùng hôm nay cũng có thể thực hiện.

Thế nhưng, Tiêu Đạc lại từ chối: “Tối nay tôi có chút việc, để hôm khác nhé?”

Kiều Nhuỵ Kỳ sững người trong giây lát rồi gật đầu, mỉm cười nói: “Không sao, vậy chúng ta hẹn hôm khác.”

Tiêu Đạc đồng ý, sau đó cùng cô đi lấy xe: “Cô muốn đi đâu ăn tối? Tôi đưa cô đến đó.”

Kiều Nhuỵ Kỳ vốn chỉ có một mình, cũng chẳng muốn đi đâu xa, bèn bảo anh đưa mình về khách sạn: “Khách sạn có nhà hàng, tôi ăn ở đó là được.”

“Được.” Tiêu Đạc lên xe, đặt chậu cây mọng nước vào vị trí an toàn rồi mới khởi động xe.

Anh đưa Kiều Nhuỵ Kỳ về khách sạn xong cũng không đi đâu thêm mà lái xe thẳng về nhà mình.

Trên đường, anh gọi một cuộc điện thoại: “Chuẩn bị đi, cuộc họp buổi sáng còn dang dở, nửa tiếng nữa tiếp tục.”

Người ở đầu dây bên kia ngập ngừng, dường như bất ngờ trước quyết định này: “Tối nay ngài không dùng bữa với cô Kiều sao?”

“Đã hẹn hôm khác.”

Người bên kia không hỏi thêm gì, chỉ đáp lời và chuẩn bị theo chỉ thị của anh.

Đúng nửa tiếng sau, Tiêu Đạc ngồi trước màn hình máy tính, tiếp tục cuộc họp còn dang dở từ sáng.

Trên bàn làm việc, chậu cây mọng nước Kiều Nhuỵ Kỳ tặng được đặt gọn gàng. Vừa rồi anh còn đặc biệt lên mạng tra cứu cách chăm sóc cây mọng nước.

“Hôm nay Hứa Thế Hành lại nghe được điều gì đó, đích thân đến công ty yêu cầu gặp anh. Thậm chí còn moi được cả địa chỉ khu anh ở.” Người nói chuyện nói tới đây, giọng đã nhỏ hẳn, mang theo chút bất an.

Quả nhiên Tiêu Đạc nhíu mày. Trên màn hình, người vừa báo cáo theo bản năng lùi xa khỏi camera, chuẩn bị tinh thần hứng cơn giận của anh.

Thế nhưng, trái với dự đoán, Tiêu Đạc chỉ hơi nhíu mày rồi từ từ giãn ra. Anh đưa ngón tay chạm nhẹ vào một chiếc lá của chậu cây mọng nước: “Thôi, dù sao sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm ra.”

Ba người tham gia cuộc họp đều sửng sốt, không giấu nổi ánh mắt kinh ngạc nhìn anh qua màn hình.

Hôm nay sao Tiêu tổng lại dễ tính đến vậy?

… Không lẽ, chính chậu cây mọng nước đã làm tâm trạng anh tốt lên?

… Nhưng nghĩ lại, bàn chuyện làm ăn hàng trăm tỷ cũng chẳng thấy anh vui vẻ thế này. Chậu cây mọng nước đó, cùng lắm chỉ đáng giá mười tệ thôi mà?