Chương 2

Tin tức đưa về sáng ngày hôm ấy lúc 6:50, chủ nhiệm lớp 10-5 Mạnh Lâm Vĩ đứng bên cửa chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn một đám học sinh đang ỉu xìu chán nản lắc lư đi tới.

Học sinh đầu tiên tới là cậu trai dáng nhỏ, mặt mũi sáng sủa, vừa thấy thầy thì chạy nhanh tới khom lưng: “Em chào thầy!”

Mạnh Lâm Vĩ gật đầu, lấy sổ ra điểm danh: “Tên họ.”

“Em… em tên Phạm Kiến.”

Mạnh Lâm Vĩ đưa mắt nhìn cậu nhóc: “Phạm Tiện* phải không? Đến sớm vào giờ này là rất tốt, về sau tiếp tục phát huy, em vào lớp trước đi.”

*Tiện và Kiến phát âm đều là jiàn, nhưng phạm tiện còn có nghĩa là không có tự trọng, bị coi thường.

Bạn học Phạm Kiến run lẩy bẩy đi vào phòng học trống vắng, thấp thỏm ngồi xuống, đặt tay trên đầu gối.

Các bạn học đến sau cũng không khác Phạm Kiến nhiều lắm, nhìn thầy giáo đứng ở cửa trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thì đều thấy sợ hãi theo bản năng, cho dù trong phòng học đã đầy hơn phân nửa thì cũng không có ai dám mở miệng lên tiếng trước.

Nhưng trên thế giới này vĩnh viễn cũng không thiếu thiếu niên có gan đấu tranh, tạo ra kỳ tích khai sáng!

Khâu Minh một đường chạy chậm đi tới cửa phòng học, cười tủm tỉm chào hỏi Mạnh Lâm Vĩ: “Em chào thầy! Em tên là Khâu Minh.”

Mạnh Lâm Vĩ đánh giá anh, đánh dấu tích trên danh sách, không nói lời nào.

Khâu Minh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Thầy ơi em không đến muộn chứ? 7:20 mới bắt đầu, giờ mới 7:15.”

“Rất có quan niệm về thời gian?” Mạnh Lâm Vĩ lạnh lùng nói.

Khâu Minh lại gật đầu: “Dạ vâng, làm thanh niên tốt thời kì mới, đây là điều cần thiết.”

“Em vào trong trước đi đã, đợi lát nữa rồi lại nói.” Mạnh Lâm Vĩ xua tay, đuổi anh đi vào trong.

Khâu Minh chẳng hiểu ra làm sao mà đi vào phòng, phát hiện các bạn học trong lớp đều đang ngồi nghiêm chỉnh, không hề có sự hoạt bát mà tuổi này nên có.

Anh nghĩ ngợi, ngồi xuống một cái bàn cách hơi xa bàn giáo viên, bên cạnh anh là một nam sinh cao lớn khỏe mạnh, nhìn rất hàm hậu.

“Sao mọi người không ai nói gì vậy? Thầy không cho à?” Anh nhỏ giọng hỏi.

Cậu trai kia có lẽ cũng đã sắp nghẹn hỏng, vừa thấy có người mở lời trước thì lập tức đáp lại ngay: “Ai mà biết được, vừa sáng sớm đã thấy có chủ nhiệm lớp đứng trước cửa, còn hung dữ như vậy, mọi người đều không dám nói lời nào, tớ cũng không dám nói chuyện.”

Khâu Minh hiểu rõ: “Thực ra cũng không có gì, bây giờ còn chưa vào giờ học, chẳng lẽ kỉ luật trường chính là vừa qua cổng là không thể nói chuyện? Vớ vẩn!”

“Tớ tên Đổng Hiệp, Hiệp trong đại hiệp, tên của các hạ là gì?”

Khâu Minh không ngờ người này trông thì thành thật mà miệng lưỡi cũng khá là trơn tru, tức khắc cảm thấy rất hợp cạ, ôm quyền đáp: “Kiến quá thiếu hiệp, tớ tên Khâu Minh, họ Khâu, Minh trong thông minh.”

Hai người họ một người nói chuyện phiếm một người cũng không khẩn trương, thấy có người đi đầu, nam nữ sinh sôi nổi tự giới thiệu bản thân, bắt đầu buôn tới tung trời, cả phòng học ồn như cái chợ vỡ.

Mạnh Lâm Vĩ vẫn cứ đứng ở cửa, tận tới 7:20 chuông báo vang lên thì mới đi vào trong.

“Các bạn học.” Thầy dán danh sách lên bảng, giọng nói rất khẽ.

Cả lớp lập tức im lặng, chỉ còn lại Đổng Hiệp đang mải nói, chưa kịp thu lời.

“Tớ nói cho cậu biết… thực ra, StarCraft có…”

Khâu Minh vội kéo cậu ta lại, nhưng bất đắc dĩ đã muộn, ánh mắt như rắn độc của Mạnh Lâm Vĩ đã bắn tới.

“Bạn học Đổng Hiệp.” Đổng Hiệp giật mình đứng lên.

“Cấp hai em cũng học trường này, hẳn phải biết nội quy của trường học này rồi chứ?”

Đổng Hiệp cúi đầu khom lưng: “Hôm nay vừa mới khai giảng, gặp được bạn học mới, em nhất thời hưng phấn, xin thầy giáo tha thứ cho em, lần sau em sẽ không tái phạm.”

“Ừ, trông có vẻ sẽ còn tái phạm đấy.” Mạnh Lâm Vĩ cười, Đổng Hiệp run lên, “Nếu đã có thành ý như vậy, ủy viên kỉ luật lớp chúng ta về sau chính là em.”

Không khí cả lớp đông đặc, tuy đều là các thiếu niên mới mười bốn mười lăm, nhưng còn chưa đến mức ngây thơ không biết tới bốn chữ “có dụng ý xấu” này.

Đổng Hiệp run run rẩy rẩy hỏi: “Thưa thầy, ủy viên kỉ luật lớp ta phụ trách làm gì ạ?”

Ánh sáng trên kính mắt của Mạnh Lâm Vĩ chợt lóe lên: “Cũng không có gì, mỗi ngày đến cửa lớp vào lúc 6:45 ghi lại tình hình các bạn học đến muộn, chịu trách nhiệm thu bản kiểm điểm, gọi điện thoại về cho gia đình của các bạn học.”

“Gọi điện thoại về cho gia đình của các bạn học ấy ạ?” Đổng Hiệp có dự cảm cực kì không lành.

“Con cái phạm sai lầm, cha mẹ có quyền được biết chuyện, rất nhiều lúc thầy cô giáo không có thời gian rảnh để gọi cho họ, vì thế nhiệm vụ quan trọng này được giao cho em.” Mạnh Lâm Vĩ nở nụ cười hiền từ.

Âm hiểm! Trong lòng Khâu Minh lặng lẽ thầm nghĩ, ngay sau đó anh bắt đầu bi ai cho chính bản thân mình.

“Nào bạn học Khâu Minh, thầy thấy hôm nay em mặc áo trắng đi học, nhất định là rất thích sạch sẽ? Về sau em sẽ là ủy viên vệ sinh của lớp chúng ta, hy vọng em sẽ tận trách, tạo ra môi trường học tập tốt đẹp cho mọi người!”

Khâu Minh cười gượng: “Cảm ơn thầy giáo đã cho em cơ hội này, lớn đến như vậy rồi em rốt cuộc cũng được làm cán bộ!”

Mạnh Lâm Vĩ gật đầu, cầm lấy tờ danh sách.

Thế là bạn học cả lớp đều được chứng kiến logic kì lạ của chủ nhiệm lớp họ, bạn học có thành tích cao nhất từ dưới lên trên được làm ủy viên học tập, bạn học nhìn hướng nội nhất được làm ủy viên tuyên truyền, nhỏ gầy thì làm ủy viên thể dục, chỉ đạo linh tinh xong, các bạn học đều đồng loạt cạn lời.

“Giang Vãn.” Tới người cuối cùng, Mạnh Lâm Vĩ châm chước mở miệng, học sinh này thầy có ấn tượng, bản thân cậu cấp hai chính là học sinh lớp mũi nhọn, không hiểu lúc thi vào cấp ba phát huy thế nào lại vào lớp thường này.

Cả lớp im lặng, tận cho tới lúc có một nam sinh mặc áo sơ mi trắng chậm rãi đứng lên.

“Có.”

“Em nhận chức vụ lớp trưởng lớp chúng ta?” Mạnh Lâm Vĩ chỉ nhìn cậu một cái, lại có chút không chắc chắn về lựa chọn của mình.

Quả nhiên Giang Vãn lắc đầu: “Em từ chối.”

Mạnh Lâm Vĩ nhíu mày: “Lí do của em là gì?”

Giang Vãn cúi đầu: “Em không thể đem lại vinh dự cho lớp, cũng không quan tâm tới hoạt động tập thể, em cho rằng thầy hẳn nên chọn bạn học càng ưu tú, nhiệt tâm hơn.”

Mạnh Lâm Vĩ trầm mặc một lúc: “Em ngồi xuống trước đã, chuyên tâm học tập là quan trọng, nhưng cũng phải chú ý tham gia sinh hoạt tập thể, dù sao con người cũng là động vật mang tính xã hội, dù là kẻ nào cũng không thể thoát khỏi quần thể mà sinh sống. Vậy đi, chức vụ lớp trưởng lớp ta sẽ tạm do bạn học Phạm Kiến đảm nhiệm, chờ sau khi học quân sự xong, chúng ta lại tiến hành bầu chọn dân chủ.”

“Thầy ơi!” Khâu Minh giơ tay.

“Em nói đi.”

Khâu Minh đứng dậy, cực kì trông mong mà nhìn thầy: “Thầy ơi, nếu lớp trưởng đã bầu lại, theo lệ thường, hẳn là cũng sẽ tổ chức nội các phải không? Có phải các ủy viên cũng sẽ bầu lại?”

Đã có vài bạn học cảm thấy buồn cười, Mạnh Lâm Vĩ cũng cười rộ lên: “Tổ chức nội các à? Ừm, thầy sẽ cho các em cơ hội này, ngoài ủy viên kỉ luật và ủy viên vệ sinh không thể thay đổi ra thì những người khác được chọn lại.”

Làm lơ tiếng kêu thảm thiết của Khâu Minh, thầy nhìn đồng hồ treo ở cuối phòng học: “Bây giờ Phạm Kiến, em cho các bạn nam trong lớp lấy đồng phục về đi, chúng ta phát xong đồng phục thì bắt đầu xếp chỗ ngồi, sau đó thầy sẽ dặn dò vài điểm về tập quân sự.”

Học sinh trong lớp quy quy củ củ đi nhận đồng phục, nhận xong thì cả lớp đứng ngoài hành lang, xếp theo chiều cao, thầy giáo Mạnh có vẻ hoàn toàn không tin vào cái lí ‘nam nữ phối hợp làm việc sẽ có hiệu quả’, cả lớp gồm 48 người, xếp thành 11 cặp nữ sinh, 13 cặp nam sinh.

Khâu Minh nhìn sang cậu trai bên cạnh, trong lòng thấy e dè. Vừa rồi Giang Vãn từ chối thầy chủ nhiệm, mọi người trong lớp đều đã thấy rõ, đã sớm coi cậu là con mọt sách không rành đối nhân xử thế, ngồi cùng bàn với cậu không hề nghi ngờ chính là chuyện khổ sai.

Chú ý tới ánh mắt chăm chú của anh, Giang Vãn quay đầu lại nhìn, cau mày không nói lời nào.

Tòa nhà dạy học có hình 目, dọc hai tòa, ngang bốn tòa, năm lớp bên ngoài chung một cái sân, mặt cỏ hình chữ nhật được tu bổ chỉnh tề hướng lên trời.

Giang Vãn mặc áo sơ mi trắng đứng cạnh cây long não*, trên khuôn mặt thon gầy tràn ngập u sầu.

*Cây long não:

Khâu Minh có dự cảm, trong ba năm tới đây, nam sinh này sẽ tạo ra vô số tinh phong huyết vũ trong xã hội nữ tính đã tăng cao này, dù sao thời đại này đã không còn thuộc về loại hình thiếu niên hoạt bát rộng rãi Tiểu Hổ đội* nữa mà là kiểu mặt mẹ kế như Yoon Ji Hoo**.

*Ban nhạc Tiểu Hổ đội ảnh bên trái, Yoon Ji Hoo ảnh bên phải, mặt mẹ kế ý chỉ không cười thì trông khá dữ, lạnh lùng.

Anh vừa định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của thầy Mạnh vang lên: “Hai cái vị rất thích ở ngoài hành lang kia, công việc quét dọn giao cho các em hoàn thành.”

Hai người họ nhìn nhau, một trước một sau đi vào trong phòng học.