"Không phải..." La Văn Long lần nữa tỏ ra hoảng loạn "Không hề có chuyện như vậy, cậu đừng nói bừa! Bức thư tình này là cậu tự tay đưa cho tôi!"
Đám người Vu Tĩnh cũng mộng bức, bức thư tình này rõ ràng là cậu viết, lúc này lại ngang ngược đổi đen thay trắng?
Từ trước đến nay đều là bọn họ vu oan giá họa cho người ta, lần đầu tiên bị người ta nói cho không cãi được.
Lúc này Vu Tĩnh cũng cơ trí lên, nó cố ý nói "Tao vẫn cảm thấy bức thư này là mày viết. Mọi người xem ngày tháng ở bên trên đi, rõ ràng là hai tuần trước! Ai đời đi vu oan còn đem ngày viết sớm như vậy..."
"Ô, cậu cũng biết đây là hai tuần trước à." Diêm Hàn chính là chờ những lời này, cậu hỏi La Văn Long "Cậu nói thư tình này là tôi tự tay đưa cho cậu, cũng là hai tuần trước đúng không?"
La Văn Long "... Đúng vậy."
Diêm Hàn gật đầu nói "Vậy cứ cho là tôi viết đi, công khai bức thư tình từ hai tuần trước, nói tôi không tiết tháo không tự trọng, các cậu không thấy thực quá đáng sao?"
"Đúng thế!" Các bạn học xem náo nhiệt chuyển phe "Tôi học sơ trung còn viết thư tình cho người ta! Người ta không đáp ứng, tôi còn chờ mãi đấy!"
"Đúng thật, mặt mũi cũng lớn thật! Tự luyến quá rồi đấy! Nam sinh này là ai!"
"Như vậy rõ ràng là bạn học này cố ý muốn bôi đen cậu ấy! Quá ác độc! Dù chưa có hẹn hò nhưng vẫn là bạn bè với nhau, ai lại làm vậy!"
"Nói thế nào thì công khai thư tình người khác viết cho mình đều là hành vi không tôn trọng người ta, tên này mẹ nó là nam thần kinh thì có!"
Tiếng thảo luận ngày một lớn, kí©h thí©ɧ La Văn Long đến đỏ bừng cả mặt.
Hai tuần kỳ thật không dài, ít nhất là cậu ta nghĩ vậy.
Ngay từ lúc chú ý tới ánh mắt của nữ sinh này nhìn mình, cậu ta không định "câu dẫn" nhỏ.
Chỉ là ánh mắt của nhỏ quá chuyên chú, mãnh liệt mà chân thành, cái này làm cho nội tâm La Văn Long ẩn ẩn một loại cảm giác tự hào.
Cậu ta thích câu nhỏ, thích ánh mắt nhìn mình chăm chú của nhỏ.
Nhưng cậu ta không ngờ khai giảng xong nữ sinh này thật sự thổ lộ với cậu ta, dùng hình thức viết thư tình.
Trong lòng cậu ta luôn có một đối tượng thích thầm, nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ, bởi vì yêu đương vườn trường này nọ, cậu ta không nghĩ tới, cũng không có... dũng khí.
Từ nhỏ cậu ta đã được kỳ vọng rất cao, tuy kỳ vọng này là một loại áp lực, làm cậu ta kiểm tra chểnh mảng rơi vào lớp mười bảy, nhưng La Văn Long chưa từng cảm thấy mình là học sinh yếu kém.
Cậu ta cũng không cho phép mình trở thành một học sinh yếu kém yêu đương sớm.
Tuy rằng cũng từng nghĩ nếu nữ thần thổ lộ với cậu ta, liệu cậu ta có nhận lời hay không.
Nhưng rất rõ ràng, loại ngoại lệ này sẽ không phát sinh trên người Nhan Hàm.
Nữ sinh này... Tầm thường như vậy mà...
Cho nên lúc nhận thư tình, cậu ta rất quyết đoán mà cự tuyệt nhỏ.
Phương pháp cự tuyệt cậu ta cũng đã nghĩ kỹ, cứ coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi... Cũng coi như là cho đối phương chút mặt mũi.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, bất quá mới hơn một tuần, nữ sinh này cứ như biến thành người khác!
Không chỉ có tính cách rộng rãi hơn, lại còn trở nên vô cùng xinh đẹp!
Mỹ lệ, tươi mát, mãnh liệt, lóa mắt.
La Văn Long không khỏi bị nhỏ hấp dẫn, thậm chí cậu ta còn cho rằng nữ sinh này biến hóa như vậy là vì mình!
Nhỏ muốn hấp dẫn ánh mắt của mình!
Cứ đắc chí như vậy, cả cuối tuần La Văn Long đều lâng lâng.
Lại không ngờ được...
Bất quá chỉ một cái cuối tuần, nữ sinh này liền có scandal với học bá nổi danh cả trường!
Lâm Kiến Lộc, là Lâm Kiến Lộc...
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Kiến Lộc kia, mọi mặt đều hơn mình rất nhiều.
La Văn Long cảm thấy mình không bằng người, có cảm giác như người bị mình vứt bỏ tìm được một nam nhân tốt hơn mình, thậm chí cậu ta còn thấy nhục nhã, lần đầu tiên cậu ta tức giận đến như vậy!
Nhưng cậu ta không biết phải làm gì, thẳng đến tiết thể dục có người tìm tới...
......
Mọi người xung quanh bắt đầu tấn công, lúc này người viết thư là ai đã không còn quan trọng.
Đây mới là hiệu quả Diêm Hàn muốn đạt tới.
Mà bởi vì đoạn cốt truyện ẩn này, Diêm Hàn có thể nhìn thấy suy nghĩ nội tâm của La Văn Long qua màn hình nửa trong suốt, không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Trên đời sao lại có tên điểu tí ghê tởm như vậy? Bản thân cái gì cũng không phải, mị lực không có còn muốn gây họa cho con gái nhà người ta, lừa gạt tình cảm?
Con mẹ nó, muốn đạp cậu ta một cái quá làm sao đây!
Chung quanh người quá nhiều, Diêm Hàn bảo mình phải bình tĩnh lại.
Đồng thời cũng không quên cho tên điểu ti xấu xa này một kích thật mạnh.
"Ngại quá, nếu cậu đã đối xử với tôi như vậy, tôi muốn nương cơ hội lần này nói rõ ràng với cậu." Ổn định nội tâm xong, Diêm Hàn lộ ra nụ cười đơn thuần, nói "Tôi thật sự không thích cậu. Đối tượng của tôi phải cao 1m85 đổ lên, có cơ bụng, mặt lớn lên đẹp, dáng người còn phải cường tráng."
Những người xung quanh hít hà một hơi, Diêm Hàn nói chính là mẫu người mình thích.
Những lời của cậu đều là nói thật.
Làm xử nam nhiều năm như vậy, còn không phải vì yêu cầu quá cao, còn không muốn tùy tiện lạm giao hay sao.
Diêm Hàn tiếp tục bổ sung "À, học tập cũng phải tốt, có công việc ổn định, biết kiềm chế. Tên thiếu niên côn đồ bất lương kia khẳng định là không được. Còn phải có tinh thần trọng nghĩa, đứng đắn, đừng quá phản nghịch..."
Già cả đầu rồi, đi sàn nhảy đi quán bar uống rượu qua đêm ai mà chẳng làm được, nhưng như vậy chẳng ngầu chút nào.
Người ngầu là người mỗi ngày đều biết kiên trì học tập, luyện thể hình nha.
Tiếng hút khí biến thành tiếng kinh hô, có người nói "Má, còn tưởng nhỏ nói Ngụy Ninh Hâm, hay là ai khác, trường chúng ta không thiếu mấy tên này, nhưng phù hợp với yêu cầu này chắc chỉ có Lâm Kiến Lộc thôi!"
Mặt La Văn Long từ hồng thành trắng, người vốn thích mình đột nhiên hẹn hò với một người cấp bậc nam thần trường học, chuyện này đã ngược cậu ta hai hôm nay, bây giờ lại bị trần trụi lôi ra so sánh với Lâm Kiến Lộc...
Cậu ta luôn muốn học tập đàng hoàng, lại cảm thấy lực bất tòng tâm, thành tích xuống dốc không phanh, căn bản là không thể so với Lâm Kiến lộc.
Càng đừng nói đến thân phận gia thế hay diện mạo...
La Văn long cả người không khỏe, mà dư luận nghiêng về một phía cho rằng Diêm Hàn đang nói Lâm Kiến Lộc, cái này làm cho người nào đó đứng bên cạnh càng thêm khó chịu.
Vu Tĩnh phía trước bị dỗi đến câm nín, tui nó chỉ nghĩ là thuận đường dẫm cho một chân, không ngờ Diêm Hàn lại công khai điều kiện của mình, điều kiện này còn chỉ thẳng vào Lâm Kiến Lộc, một đứa thờ phụng Lâm Kiến Lộc thành nam thần như nó làm sao mà chịu được?!
Phía trên còn có người kia, đừng nói là người nọ, ngay cả nó cũng không dám...
Vu Tĩnh cười nhạo một tiếng "Mày mà cũng xứng? Mày xem mày có chỗ nào đẹp, còn dám nhớ thương Lâm Kiến Lộc?"
Diêm Hàn cũng chẳng hiểu vì sao đề tài này lại dẫn tới Lâm Kiến Lộc, trời đất chứng giám, cậu thật sự không muốn tìm người yêu học cùng trường!
Nhưng mấu chốt chính là người này dám hỏi cậu có chỗ nào đẹp... Ngại quá, chỗ đẹp của cậu nhiều lắm!
Diêm Hàn mặt vô biểu tình mà nói "Mặt tôi đẹp nha."
Ừ đây là sự thật.
"Dáng người tôi cũng đẹp nữa."
Trước kia cũng được, còn có cơ bụng nữa đấy nhá, bây giờ tập tập chắc cũng tập ra được, cái này cậu rất chi là tự tin.
Mọi người "..."
"Há há há há anh Nhan anh hài vãi!"
Đồng chí vây xem đến cạn lời Ôn Giác Vinh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, vừa rồi cậu ta còn vì Diêm Hàn mà toát cả mồ hôi, bây giờ thấy sự tình hoàn toàn bị Diêm Hàn xoay chuyển, tâm tình cũng thoáng thả lỏng.
Biết ngay mà! Người tự tin cực độ như anh Nhan của cậu ta sao có thể thích tên tra nam La Văn Long này!
Dù thư tình là anh Nhan viết thật, cũng phải là chán quá đi câu, chứ sao, nhìn tên tra nam điểu ti xấu xa này đi, để người ta càng sớm thấy gương mặt thật của cậu ta càng tốt!
Ôn Giác Vinh càng sùng bái anh Nhan nhà mình.
Cậu ta phát hiện người bên cạnh cũng đang cười, nhưng chỉ có một số người là đơn thuần bị Diêm Hàn chọc cười, có vài người là cười nhạo.
"Người thích Lâm Kiến Lộc nhiều lắm, chỉ bằng nó?"
"Đúng vậy, fan nhiều như vậy, có ai không xem cậu ấy là nam thần! Xếp hàng cũng không tới lượt của nó!"
"Cho rằng mình có hai tấm chụp chung với Lâm Kiến Lộc là có thể mơ ước nam thần? Tự mình đa tình!"
Nơi đầu sóng ngọn gió, trường hợp lại lần nữa mất khống chế.
Vừa rồi Diêm Hàn chỉ thuận miệng bịa chuyện, cậu thề lúc nói hai điều kén vợ kén chồng kia trong đầu cậu không hề có nguyên mẫu, thật sự không ngờ là xả trúng Lâm Kiến Lộc.
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Diêm Hàn không thèm để bụng người ta nói cậu cóc đòi ăn thịt thiên nga.
Dù cậu là cóc thì cũng là cóc ghẻ, một con cóc không thể bại lộ giới tính.
Ai mà dám đi ngắm nghía thiên nga?
Không có vui.
Nghĩ như vậy liền thấy mệt tâm, có hơi thiếu hứng thủ.
Diêm Hàn sao cũng được mà vẫy vẫy tay, vừa định mở miệng nói xem náo nhiệt xong rồi, nên giải tán thì giải tán, không ngờ phía sau vang lên một giọng nói thanh lãnh.
"Làm gì đấy? Khu dạy học cấm làm ồn ào."
Giọng náo không lớn, nhưng bầu không khí náo nhiệt nháy mắt trở nên yên lặng.
Diêm Hàn còn chưa kịp xoay người, xung quanh đã bị khí tràng yên ắng này vây lấy, không cần nhìn cũng biết đối phương đang đứng ở đâu.
—— Ở ngay sau lưng mình.
Nhưng hắn xuất hiện từ bao giờ?!
Này xấu hổ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Pháo hôi: Mày cũng xứng? Mày xem mày có chỗ nào đẹp.
Diêm Hàn: Tui chỗ nào cũng đẹp nha.
#Muốn đánh đến đánh#