Tô Dịch tìm kiếm đoạn đường lúc trước Trương Siêu dẫn y đến phòng của Lâm Lâm, cho dù Lâm Lâm bị vẻ bề ngoài của tên ác ma Quí Luân lừa gạt, nhưng y tin tưởng chỉ cần tự mình giải thích Lâm Lâm nhất định sẽ tin tưởng y.
Y trên đoạn đường đi đều bất an không bình tĩnh nổi, rất sợ có người lao tới túm y lại, nhưng y mặc dù may mắn, nhưng lại rất buồn phải thông báo là đã đi lạc đường, hóa ra bất tri bất giác mà đi đến bãi đỗ xe.
Tô Dịch vội vàng quay lại, nhưng khóe mắt đột nhiên nhìn thấy chiếc mini cooper xinh xắn đáng yêu.
Y dừng chân lại tự kêu mình phải kềm chế, nhưng nghĩ đến vẻ mặt cười nhạo của Quí Luân cùng Trương Siêu, nổi cáu lên chạy đến dùng sức đá lên bánh xe, đột nhiên — còi báo động trên xe rú lên.
Tô Dịch biết bản thân lại làm chuyện ngu xuẩn nữa rồi, sốt ruột nghĩ muốn nát óc không biết phải làm thế nào, một đôi tay quen thuộc đột nhiên bịt miệng y kéo ra sau, Tô Dịch rất kinh hoảng, nhưng mà bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, y vừa quay đầu, hóa ra là người đối với Quí Luân cùng Trương Siêu vô cùng cung kính nhưng mà với mình thì lúc nào cũng lộ ra bộ mặt cùng hung cực ác – Tiểu Mạnh.
Tô Dịch trong lòng kêu thảm rồi, nhưng miệng bị bịt chỉ có thể kêu ô ô, biết đã trốn không thể thoát, trở về không biết sẽ bị Quí Luân chỉnh kiểu gì nữa, ai ngờ Tiểu Mạnh đối với y chỉ “hừ” một tiếng, đem Tô Dịch kéo vào một phòng nhỏ gần đó.
Tiểu Mạnh từ phía sau dùng sức ghị đầu y lại, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng: “Mi rất muốn rời khỏi đây? Nếu muốn đi thì gật đầu.”
Tô Dịch lập tức gật đầu như giã tỏi, trong mắt thoáng nghi hoặc.
Tiểu Mạnh còn nói:
“Ta có thể đem mi rời khỏi đây, nhưng từ bây giờ trở đi đều ngậm miệng lại cho ta!” Tô Dịch do dự một chút, sau đó lại gật đầu.
Tiểu Mạnh mới chạy ra ngoài đi đến bên cạnh vệ sĩ đang chạy đến kiểm tra mấy chiếc xe khác, gã lập tức khôi phục bộ dáng tươi cười nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, mới vừa rồi té ngã không cẩn thận đυ.ng trúng xe, làm phiền cậu một chuyến rồi.” Ngữ khí Tiểu Mạnh rất chi là hữu lễ, hoàn toàn không giống như lúc nói chuyện với Tô Dịch.
Vệ sĩ bối rối quan sát xung quanh, nhưng gã nhìn thấy Tiểu Mạnh liền thở dài một hơi.
“Thì ra là Tiểu Mạnh, cẩn thận một chút, nghe nói người Thanh bang đến đây, tất cả đều phải đề cao cảnh giác đó!”
“Thật là xin lỗi quá… Bất quá anh Siêu bảo tôi cần đi ra ngoài một chuyến, cậu tiện thể thì đưa chìa khóa xe cho tôi luôn đi.”
Khẩu khí gã vệ sĩ không biết là đố kị hay là bội phục nói: “Tiểu Mạnh cậu còn trẻ mà đã được làm người bên cạnh của thiếu gia rồi, thật sự là quá giỏi.” Sau đó đem chìa khoá từ trên thắt lưng tháo xuống đưa qua.
“Không có gì, mọi người ai chả vì muốn kiếm chén cơm.” Tiểu Mạnh cười khiêm nhường nói.
Tô Dịch ở phòng bên cạnh nghe lén, trái tim bị hù dọa đập bình bịch, rất sợ vệ sĩ sẽ chú ý đến chỗ này, nhưng mà nghe thấy tiếng cười thân thiết của Tiểu Mạnh thật sự là làm cho mình phải nghiến răng nghiến lợi, vì cái gì mà chỉ vì có liên quan đến Quí Luân mà mọi người lại bắt y hưởng “đãi ngộ đặc biệt?”
May mà hai người chỉ khách sáo nói chuyện một lúc, gã vệ sĩ cũng không nghi ngờ gì bỏ đi, sau đó Tô Dịch nghe thấy âm thanh rất tốt, y thò người ra muốn xem Tiểu Mạnh làm cái gì, lại không ngờ rằng Tiểu Mạnh đã đứng ở cửa nhìn y từ lúc nào.
Tô Dịch sợ mất mật, phát hiện ánh sáng từ chiếc chìa khóa xe trên tay Tiểu Mạnh, còn không biết lòi ở đâu ra một sợi dây đỏ loại để cột rương.
Trong lòng Tô Dịch cảm thấy không ổn, lùi vài bước ra sau, nhưng gian phòng này rất hẹp, một chút liền đã đυ.ng vách tường, y nói cà lăm:
“Cậu, cậu muốn làm gì vậy?”
Tiểu Mạnh không nói hai lời, đột nhiên đem Tô Dịch đè ngã xuống đất, xé rách quần áo của y đem nhét vào trong miệng làm cho Tô Dịch chỉ có thể ú ớ không thể nói chuyện, sau đó gã trở day đem sợi dây trói nghiến y lại.
Tô Dịch vùng vẫy kịch liệt, mặc dù sức lực của y không có khả năng thắng được kẻ làm vệ sĩ như Tiểu Mạnh, hơn nữa cuộc chiến lúc trước với Quí Luân đã sớm làm cho y chẳng còn chút hơi tàn nào, rất nhanh kiệt sức thở hồng hộc, dây thừng thít chặt lên tay tạo thành vết hằn thật sâu.
Tiểu Mạnh mở cửa nhìn xung quanh, xác định bên ngoài không có ai mới kéo Tô Dịch ra, lấy chìa khóa mở cốp xe nhét Tô Dịch vào.
Tô Dịch chỉ có thể liều mạng gầm rú trong cổ họng chống cự, y hoảng sợ nhìn ánh sáng càng ngày càng ít, trước khi cốp xe hoàn toàn đóng chặt, Tô Dịch nhìn thấy trong ánh mắt lo lắng của Tiểu Mạnh còn có sự đắc ý cùng oán hận hòa quyện.
“Ô ô —” vì cái gì?
Không ai trả lời y, “sập” một tiếng, cốp xe hoàn toàn bị đóng chặt, thế giới của Tô Dịch chỉ còn toàn một màu đen.