Tô Dịch không ham hố như Lí Đình, bình thường những lúc rảnh rỗi cuối tuần, mới có thể cùng Lí Đình đến quán rượu bên cạnh công ti uống một chít, cũng rất ít khi đi bar.
Cho nên khi Tô Dịch đến quán bar Oasis, mở menu ra nhìn thấy bên trong toàn là chữ tiếng Anh, thiếu điều muốn ngất xỉu, nhưng vì biểu hiện chính mình rất có khí chất đàn ông, y “phạch” một tiếng mở menu, nheo mắt nói với bartender mặc áo đen nói:
“Cho tôi một li Whisky, không đá.”
Bartender liếc mắt nhìn Tô Dịch một cái, mỗi ngày đều có những người như vậy đến đây, Whisky không đá chỉ có rượu, nếu có thể một hơi uống sạch chính là đại biểu cho tửu lượng cao, bất quá vừa nhìn Tô Dịch liền biết chỉ là thùng rỗng sẽ không uống, bartender ở bên trong pha thêm nước rồi mới đưa cho y.
Tô Dịch nhìn thấy chất lỏng màu vàng sóng sánh, học theo mấy diễn viên nam đẹp trai trong phim tự cỗ vũ làm cho tinh thần hăng hái uống xong, lập tức yết hầu bỏng rát, cả người như đang trúng độc, sau đó vọt lêи đỉиɦ đầu ép nước mắt cũng phải chảy xuống.
Lí Đình bên cạnh vừa vào đã bị “đồng nghiệp” trong quán bám dính, hoàn toàn không chú ý đến Tô Dịch đang làm cái gì, chờ Tô Dịch uống xong nửa li Whisky ho khan quay lại, mới lấy khuỷu tay huých y nói:
“Này! Cậu nhìn người phụ nữ mặc váy ngắn ngồi ở góc, bốc lửa không?”
Tô Dịch tâm trí có điểm không rõ rồi, nhìn ngọn đèn mờ mờ lay động, múa lưỡi nói đại:
“Bốc — ực — hàng chuẩn!”
“Tôi qua đó một chút, cậu uống từ từ, chúc tôi đêm nay thuận lợi đi.” Lí Đình xoa tay, lộ ra nụ cười tục tĩu, một bộ dáng sắc lang chính hiệu.
Tô Dịch cô độc một mình ngồi ở ghế cao, nhìn chất lỏng màu vàng nọ, ngọn đèn lờ mờ tôn lên sắc thái tôn quí hoa lệ như một người nào đó, cầm theo cái li bắt đầu nghiêng ngả bắt đầu ảo tưởng đem Quí Luân ra chửi thúi đầu, một mình âm trầm cười khúc khích, bộ dạng nổi giận lèm bèm, cử chỉ hết sức quái dị, cũng không ai dám ngồi gần y.
Ước chừng vài phút sau, ngoài cửa đi vào hai người, một nam một nữ, người đàn ông mặc âu phục màu đen, vóc dáng cao lớn làm cho người ta ganh tị, bộ dáng phong lưu người phụ nữ mặc bộ váy áo cực ngắn, lộ ra bầu ngực khiến người khác nhễu nước miếng cùng đôi chân dài, kiều mị khoát tay người đàn ông.
Tuấn nam mĩ nữ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Tất cả Waiter vừa nhìn thấy người đàn ông liền khom lưng chào hỏi, phía sau người đàn ông còn có bốn vệ sĩ đi theo, ngay cả áo khoác cũng là bọn họ hầu hạ cởi ra, bày ra tư thế tôn quí như bậc quân vương.
Bất quá Tô Dịch nhìn thấy răng bắt đầu lập cập.
Người đàn ông này cho y cảm giác thật sự rất giống Quí Luân.
Con mẹ nó vừa có tiền lại đẹp trai lại có thêm đàn bà xứng tầm bên cạnh, rất không công bằng!
Tô Dịch uống rượu vào lá gan cũng to ra, dùng sức ném cái li xuống chân, điên điên khùng khùng đẩy waiter cùng vệ sĩ ra, chạy đến trước mặt người đàn ông mở miệng mắng:
“Đừng tưởng rằng mi so với ta trẻ hơn đẹp trai hơn thì có thể kiêu ngạo! Nói cho mi – ông đây thịt thà ăn qua còn nhiều hơn mi uống sữa, ta mới ba mươi… căn… căn bản là chưa có già… Rất nhiều phụ nữ hâm mộ… ực…”
Waiter bên cạnh vội vàng nói: “Ông chủ tôi sẽ đuổi gã ra ngoài…”
Người đàn ông bị Tô Dịch túm lấy cổ áo, phẩy tay nói người kia lui ra.
Nheo mắt nhìn người này, sắc mặt ửng hồng, hồ ngôn loạn ngữ, suy nghĩ một lúc sau, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.
“Thật sự là không hoàn toàn uống phí mà, gọi điện thoại cho Tiểu Quí, mời nó tới Oasis một chuyến, nói rõ là Lâm Tường có có chuyện kinh hỉ dành cho nó.”