- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ba Mươi Tuổi Suy Nhân
- Chương 25
Ba Mươi Tuổi Suy Nhân
Chương 25
Quí Luân lần này đi ra chỉ đem theo sáu vệ sĩ, hắn đem Tô Dịch quăng vào một trong ba chiếc BMW, kéo quần y lên đặt lên đùi mình.
Trương Siêu hai gò má sưng đỏ theo sau lên ngồi vào ghế tài xế, ra hiệu đối với hai người lái xe khác, xe mới bắt đầu chậm chậm chạy về phía trước.
“Cậu… Cậu muốn mang tôi đi đâu?” Ác ma… trong lòng Tô Dịch len lén nói thêm một câu, nhưng cái mông bị đè xuống, không dám giãy dụa cũng không dám chống đối, y trước sau vẫn không biết vì cái gì Quí Luân lúc nãy tức giận đến muốn gϊếŧ mình, bây giờ lại mang bộ dáng tâm tình rất tối?
Chẳng lẽ tuổi y đã già đến mức chẳng thể hiểu được tại sao giới trẻ bây giờ suy nghĩ kiểu gì?
Không, không đúng, em trai y nhỏ hơn y năm tuổi, bọn họ vẫn có thể trao đổi rất dễ dàng, chính là do ác ma này tâm lí biếи ŧɦái, tính cách bị khiếm khuyết cũng không chừng, thích nổ súng bậy gϊếŧ người, nới vừa rồi còn dễ dàng đem đội trưởng từng giữ vị trí trung phong trong đội bóng rổ đánh đến thê thảm… Nghĩ đến đội trưởng lại xin lỗi hắn một trận trong lòng, sự sợ hãi của y với Quí Luân lớn đến ghê gớm, căn bản không có dũng khí lớn tiếng nói chuyện trước mặt hắn, huống chi là chống đối hắn.
Tô Dịch oán hận nhìn lên Quí Luân liếc mắt một cái, không biết ác ma chuyến này muốn chơi đùa với mình kiểu gì. Run lên hai cái, nhìn cửa xe đang khóa, đợi nếu Quí Luân lại muốn cầm súng xỏ vào tiểu huyện y liền lập tức nhảy ra khỏi xe.
Quí Luân phát giác lão nam nhân cũng đã ba mươi, nhưng không giấu được tâm sự, trong tay mình sợ hãi phát run rồi nhìn lén. Tâm tính trẻ con cảm giác chơi đùa thật vui, tức giận vừa rồi tan thành mây khói, nhân tiện nhéo lên mông y nói:
“Lão nam nhân, muốn biết ta đưa mi đi đâu sao?”
Tiểu huyệt Tô Dịch mới vừa rồi bị thương nặng, đau muốn chết, Quí Luân vậy mà còn đùa bỡ. Nhưng mà đi tới cũng chết, đi lui cũng chết, chết thì cũng phải biết vì sao mình chết chứ, khóe mắt ngấn lệ, hạ quyết tâm thật lớn gật đầu.
Quí Luân liếʍ lên sau gáy y chỗ bị mình cắn đến thê thảm, chậm rãi nói:
“Bởi vì chỗ lúc nãy không thể gϊếŧ người, ta muốn đem mi ra ngoài biển, chặt ra làm tám khúc.” Nói xong còn vẽ chữ thập lên lưng y như là đang giải phẩu.
Tô Dịch phía dưới nghe xong sửng sốt, hóa ra là bị Quí Luân lôi đi gϊếŧ, tức giận kêu to: “Ác ma! Mi một phát bắn ta đi!”
Nói xong nghĩ đến mình khơi khơi bị thiếu niên trẻ hơn không biết bao nhiêu tuổi thượng hết lần này đến lần khác, lại còn chưa thể chăm sóc cho cha già, chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác dắt tay vợ lên giường, ba mươi tuổi sẽ bị rơi vào bụng con cá nào đó, đáng thương bi tráng nhìn chăm chú Quí Luân.
Quí Luân không ngờ tới y còn lá gan phản kháng, dùng sức bóp chặt cổ họng y, đem y ngồi dựa lưng về phía trước, đυ.ng vào Tô Dịch đầu óc đang bấn loạn.
“Ta cũng có thể không gϊếŧ mi.” Hắn mỉm cười liếʍ môi nói
Tô Dịch khụ hai tiếng mở mắt.
“Nhưng mà… Chính mi đem quần áo chỗ này cởi bỏ.” Quí Luân cách lớp vải sờ vào vận mệnh Tô Dịch, nơi đó vốn đã mẫn cảm, hơn nữa lông cũng bị cạo đi, càng có thể cảm giác thật rõ ràng những con tay đang siết vào.
Tô Dịch không ngừng chuyển động hai chân muốn chạy trốn, rút tay Quí Luân ra, nhưng sức của Quí Luân rất mạnh, hoàn toàn không động đậy, hạ thể phản phúc bị Quí Luân làm cho hoàn toàn đứng lên.
Cuối cùng Tô Dịch cắn răng run rẩy môi hỏi: “Cậu nói… cởi… sau đó sẽ bỏ qua cho tôi?”
Trương Siêu phía trước căng tai hóng hớt, nghĩ thầm không cần chạy tới biển chặt làm tám khúc, vốn hắn chỉ cần trực tiếp đưa đến biệt thự chỗ bị Quí Luân thượng mấy lần là tốt rồi, bây giờ còn muốn bắt người ta cởϊ qυầи áo trong xe.
Nhưng gã vừa rồi vì con thỏ mà bị trừng phạt, chỉ cần Quí Luân không tức giận, hắn cảm thấy rất hưng phấn đứng ngoài chờ xem.
Tô Dịch nghĩ thầm Quí Luân cùng Trương Siêu cũng đã nhìn thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vài lần, bây giờ cởϊ qυầи áo cũng có thể đổi mạng, cũng xem như đáng giá, liền sờ lên khuy áo.
Y ngồi trên đùi Quí Luân, cởi bỏ áo của mình, lộ ra đầu nhũ hôm qua bị nhéo sưng đỏ, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì không khí lạnh trong xe, thân thể có chút phát run không thể không ngừng tay.
“Tiếp tục.” Quí Luân nói có chút khàn khàn, nhéo lên một đầu nhũ trên đó.
Tô Dịch bị nhéo tay cũng lạnh run đưa xuống, khuy quần lúc nãy mới bị Quí Luân bạo lực kéo đứt, một cái liền dễ dàng tuột xuống, nhưng nếu muốn trên người Quí Luân cởi hết thì không thể, không gian trong xe quá nhỏ, hơn nữa bắp chân bị đà lại càng hoạt động không thuận tiện, y nói với Quí Luân:
“Cậu… như vậy tôi, tôi không có cách nào cởϊ qυầи.”
Quí Luân nắm lấy hai cổ chân Tô Dịch kéo lên sườn của mình, cằm khẽ nâng không nói chuyện, cái này làm cho cảm giác của Tô Dịch không thể không trở về.
Tô Dịch hoàn toàn đã quên khí thế chống đối lúc nãy, lui vai ra sau, cúi đầu trốn tránh cảm giác áp bách đáng sợ, lưng kê vào lưng ghế trước chuyển động thân thể, dùng tư thế khóa hai chân vào hai bên sườn Quí Luân, giơ nửa thân dưới đem quần cởi ra. nhưng tiểu đệ đệ vừa mới lộ ra một nửa liền phát hiện ánh mắt Quí Luân đặc biệt nhìn kĩ hạ thể y, nhất thời cảm giác được dị thường xấu hổ, cầm chặt quần nói: “Cậu, cậu có thể quay đầu đi không? Cởi hết tôi sẽ gọi cậu.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ba Mươi Tuổi Suy Nhân
- Chương 25