Editor: Tâm Hân Nhã
"Nếu ngươi tự vẫn, ta liền tuẫn tình (tự tử vì tình)." Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, Lục Kiến Chu dù sao cũng đã dùng qua chiêu này, cho nên không để mình bị thua thế. Bàn tay nhỏ mềm như củ sen không hề sợ hãi kẹp lấy mũi kiếm, linh hoạt chuyển hướng nghênh đón.
"Đúng là đồ ngu ngốc..." Niên Niệm Thi trong chớp mắt nắm chặt chuôi kiếm, xẹt qua cái cổ trắng nõn của Lục Kiến Chu, cuối cùng cắt xuống mấy sợi tóc đen, lả tả rơi qua kẽ tay, trâm cài tóc cũng bị chém làm đôi, một mái tóc vốn quanh năm được buộc lên nay tán lạc chấm eo, "Kiền triều Nghiêu vương nữ thân tuyên, thánh chỉ đến!"
Người lát đát quỳ xuống, Niên Niệm Thi thu kiếm tiếp lấy quyển trục vàng chói, từng câu từng chữ đọc lên:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Đại Kiền sơ định, triều cương hỗn loạn. Nghịch tặc tiền triều Thu Anh Lạc gian nịnh loạn nước, nguy hiểm khôn lường. Việc này tác động quá lớn, trẫm lao tâm lao lực quá độ, Thu Anh Lạc khi còn sống cùng Thái tử lén lút qua lại, tình nghi là ý loạn bối tự, trẫm đã đương đình phế hắn, lập Niên Hậu Triệu làm thái tử, sớm thay trẫm xử trí việc triều chính. Nghĩ đến Hậu Triệu tuổi nhỏ, Hoàng đế Nghiêu vương chi nữ Niên Niệm Thi thiên tư thông minh, lần này cung biến, có công trảm sát. Đặc biệt khai tiền lệ phong làm nhϊếp chính nữ quan phụ Hậu Triệu chấp chính. Khai quốc nguyên soái Lục Vọng công cao cái chủ, giúp con trai Lục Kiến Dực cấu kết Thái tử, kỳ hạ phạm thượng, ngỗ nghịch Hoàng tộc, ý đồ trốn tội, trẫm cũng không giận lắm, niệm hắn có công hộ giá, cùng nhiều năm phù trợ, theo luật lệ Đại Kiền hình pháp thứ điều hai trăm năm mươi, đáng lý phải biếm thành thứ dân rồi lưu đày, đặc phê cách chức quy điền, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành nửa bước."
Bản án lưu loát được tuyên xong, chợt nghe ra là cửa nát nhà tan, cách chức xử theo pháp luật, kỳ thật xem xét mọi phương diện, đây chính là kết cục người Lục gia mong muốn nhất.
Niên Niệm Thi ngồi xổm ở trước mặt Lục Kiến Chu, vén tóc tán loạn của nàng ra sau tai, nhẹ nhàng dán bên lỗ tai nàng nói: "Lục Kiến Chu, thánh chỉ này còn một nửa nữa, là hưu thư ta viết cho ngươi, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ."
"Nặc nhân cử, Lục Vọng thứ nữ Lục Kiến Chu, nữ giả nam trang thay huynh tòng quân ý đồ bất lương, tuy là có thể thông cảm được, chiến tích Bắc phạt rất nhiều, không thể bỏ qua công lao. Nhưng cũng đã phạm tội khi quân thao thiên, lại cùng quận chúa kết hạ bất xỉ nhân duyên, làm trò cười cho thiên hạ, càng thêm đáng giận, liền giao cho Niên Niệm Thi toàn quyền xử lý. Không được sai sót. Khâm thử."
Gấp thánh chỉ lại, Niên Niệm Thi một lần nữa đứng lên đưa đến Lục Kiến Chu đang quỳ một gối ở trước mặt mình không nhúc nhích nói: "Lục Kiến Chu, còn không tiếp chỉ?"
"Vi thần tiếp chỉ, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Lục Kiến Dực thấy Lục Kiến Chu có ý kháng chỉ bất tuân, vội vàng nâng hai tay lên nhận.
Kết cục này có thể coi là tốt nhất rồi, mặc dù gia nghiệp tiêu điều, nhưng dù sao vẫn bảo đảm được bình an.
Niên Niệm Thi lúc này mới dời mắt khỏi cái thân ảnh như người mất hồn hai tay chống trên đất cúi đầu không nói kia, đối Lục Kiến Dực nói: "Hoàng Thượng niệm tình ngươi cũng là thanh niên tài tuấn, người không biết không có tội, nên chỉ hạ ngươi xuống Ngũ phẩm Tuyên Đức tướng quân, nếu ngươi có bản lĩnh thật sự, có thể tự mình lấy lại vinh quang đáng thuộc về ngươi."
"Tạ chủ long ân, tạ quận chúa không trách tội Kiến Chu mạo phạm mà nói tốt trước mặt hoàng thượng!" Lục Kiến Dực khó có thể thông hiểu hết mọi chuyện cho nên có chút a dua nói.
"Lục Kiến Chu, ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, nhân duyên chúng ta cuối cùng không được thế tục chấp nhận. Ngươi hãy coi như là một hồi mỹ lệ ngoài ý muốn, hiện tại, đã đến lúc thanh tỉnh." Niên Niệm Thi nói xong, muốn đi đỡ Lục Kiến Chu dậy, người kia cũng đã tự mình loạng choạng đứng lên.
Ngoài ý muốn sao...
"Khụ khụ... " bởi vì sực cùng lực kiệt, thể xác tinh thần đều mỏi mệt, Lục Kiến Chu mới đi được hai bước lại suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mắn đượcThường Hoan bên cạnh đỡ lấy, "Phốc --"
Trong cổ họng tích tụ huyết bởi vì lửa giận công tâm mà phun ra một cách ghê người, Niên Niệm Thi thấy mà đứt ruột đứt gan nhưng cuối cùng lại tàn nhẫn hạ quyết tâm mặt không đổi sắc.
"Quận chúa!" Có tên thái giám chen qua đám người vội vàng tiến đến, "Phần Tuy công chúa hỏi ngài khi nào tiến cung?"
Nhẹ nhàng chân ngọc từng bước đạp trên máu để lại dấu chân tương phản kỳ diệu, ít ra trong tầm mắt Lục Kiến Chu đang mơ hồ, Niên Niệm Thi lần này thật sự đã làm được, không quay đầu lại dù là chỉ nhìn nàng một chút.
=====================
Lục gia chọn ngày giao thừa rời kinh, hàn đông tịch nguyệt dọn nhà chuyển chỗ, làm cho ly biệt lại có thêm mấy phần tiêu điều.
Mặc dù không có lên tiếng thông báo, nhưng bằng hữu hậu bối cũ trong kinh thành vẫn còn có chút kính trọng Lục Vọng đến đây tiễn đưa, bất quá Nghiêu vương phủ thông gia ngày xưa, đến khi chuẩn bị rời đi vẫn không có một chút động tĩnh.
"Thường Hoan, ngươi ngây người tại Lục phủ lâu như vậy, sao có thể nói đi là đi, nếu như còn luyến tiếc chúng ta, không bằng cùng nhau về quê ăn tết?" Lục phu nhân trở về Thường Hoan liền xin thôi việc, khuyên:"Hoặc là theo Kiến Dực ở lại kinh thành, còn sợ cái phủ tướng quân này to như vậy không có cho ngươi một chỗ cắm dùi sao?"
"Thường Hoan cũng đã đến tuổi lấy vợ sinh con, Lục gia thất linh bát lạc, nếu ở lại đây cũng chỉ càng thêm thấy cảnh nhớ người, lại thêm mẹ già thân thể không tốt, ta đã lâu không chăm sóc bà, hiện đã gần đất xa trời, trăn trối muốn ta chiếu cố ở bên người, nên mới muốn mình ra ngoài buôn bán chút ít, tận hiếu bên mẫu thân." Thường Hoan mắt nhìn xe ngựa, hận mình không thể đi theo, "Thường Hoan nhìn tiểu thư lớn lên, bây giờ không yên tâm nhất cũng chỉ có nàng, nếu có gì cần, phu nhân cứ nói một câu, Thường Hoan xông pha khói lửa cũng không chối từ!"
Lục phu nhân không miễn cưỡng nữa, biểu tiên sinh quản lương tính thêm cho hắn ít tiền, vẫn là để hắn đi.
Lục Vọng dìu bà lên xe, quay đầu dặn dò Lục Kiến Dực : "Đây là con đường ngươi tự chọn, cha tối hôm qua cũng đã suy nghĩ rất lâu, lúc trước bởi vì chí hướng của bản thân mà miễn cưỡng ngươi học võ vẫn là quá cực đoan. Khoa cử sắp tới nếu không thể một lần chiếm bảng vàng, ngươi cũng có thể thử lại lần sau, có hoài bão luôn là chuyện tốt, làm người thượng lương ta về sau cũng sẽ ép ngươi nữa. Khuynh Thấm là cô nương tốt, đừng dễ dàng từ bỏ."
"Kiến Dực đã hiểu.." Lục Kiến Dực nghiêm chỉnh vái chào, một thời gian ngắn đã mọc ria, thoạt nhìn đã chín chắn hơn rất nhiều, "Mẫu thân đã răn dạy về sau Kiến Dực "thể hồ quán đỉnh" biết sai sẽ chẳng làm, nhất định cẩn tuân dạy bảo, đi đường chính đạo, vì Lục gia tranh quang diệu thế."
"Những cái kia đều là phù vân thôi..." Lục Vọng lên ngựa, cuối cùng nhìn thoáng qua cái viện môn cao ngất uy vũ kia, đây là ông một tay gây dựng tất cả, lại không đổi được sự vui vẻ như ngày xưa của nữ nhi.
==========================
"Quận chúa thật không muốn biết Lục gia đi đâu sao?" trên tường thành Đại Kiền sau khi thay đổi triều đại đã xây lại mới tinh, Sindy đứng sau lưng Niên Niệm Thi, mở miệng nói, "Người Trung Nguyên yêu thật đúng là khó hiểu, ta đến giờ vẫn nghĩ mãi không ra vì sao rõ ràng yêu đến chết lại muốn tách ra."
Phím đàn nhỏ nhắn tinh xảo cùng dây đàn đứt đôi, Niên Niệm Thi ánh mắt nhìn theo xe ngựa không có tiêu cự, cũng không trả lời nàng: "Chờ sau khi ngươi thật sự yêu một người, đại khái sẽ được hiểu sự bất đắc dĩ này. Lại nói, thuốc tây ngươi nói nghiên cứu chế tạo đến đâu rồi?"
"Chuyện xấu nên nói trước, là thuốc sẽ có tác dụng phụ, nếu như không có hiệu quả trị liệu tốt, quận chúa cũng đừng trách ta." Sindy từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc bột, "Nhưng ngươi không tiếc lấy thân mình thí nghiệm thuốc, ngươi thật đúng là rất có dũng khí. Không sợ ta vì tư dục bản thân cho ngươi uống thuốc bậy bạ sao?"
Niên Niệm Thi quay người nhìn nàng, hiểu rõ nói: "Chỗ tốt tất nhiên sẽ để cho ngươi, mục đích ngươi đến Đại Kiền không phải là vì muốn bán số súng đạn phương tây kia sao, ta thấy xác thực thứ này rất hữu dụng, chỉ là triều đình bảo thủ, không biết thưởng thức, nếu như ngươi có thể giải được kỳ độc trên người ta, ta ngược lại nguyện ý tự mình đặt mua."
Sindy nghe lời này đã lộ ra sắc mặt của dân buôn bán cười nói: "A? Đã sớm nghe nói Nghiêu vương phủ phú khả địch quốc quyền khuynh thiên hạ, chỉ là không biết tiền riêng của quận chúa có đủ mua mấy cái súng ống đến từ bên kiaThái Bình Dương không đây?"
"Tiền riêng phải giữ lại để mua đồ cưới, Sindy cô nương đến Đại Kiền ta lâu như vậy, cảm thấy tiền quốc khố so với phí tổn này là mấy cọng lông trâu sao?" Niên Niệm Thi thoải mái nói ra lời nói kinh thế thoát tục như vậy, rõ ràng không có bất kỳ bằng chứng, lại có loại ma lực làm cho lòng người vui mừng mà tâm phục khẩu phục.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, có người còn xốc rèm lên nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành nguy nga hùng tráng, một thân ảnh ngạo nghễ bất khuất đã thu thỏ thành một điểm trắng, vẫn tuyệt thế khuynh thành như trước.
=================================
"Con thoạt nhìn khí sắc tốt lên rất nhiều." Lục phu nhân buông rèm xuống, nói với Lục Kiến Chu ngồi bên cạnh đang ngây người, " Nữ tử thanh trường đánh đàn kia, chỉ e là Niệm Thi nha.. Nàng thật ra vẫn rất yêu con, chỉ tiếc các con đời này tình đã tận chỉ có thể hẹn kiếp sau nối lại."
Lục Kiến Chu giống như vừa tỉnh mộng, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Bốn năm trước, đi Tái ngoại (biên ải phía Bắc) cũng là con đường này, nàng... cũng ở trên tường thành kia đánh đàn, chỉ tiếc ta không thông âm luật, khi đó còn không hiểu nàng muốn thông qua tiếng đàn biểu đạt tình cảm. Chỉ khác là ta hiện tại rõ ràng vẫn một Lục Kiến Chu không thông âm luật, nàng sầu tư ly biệt, ta lại nghe hiểu được mấy phần."
"Đó là bởi vì tâm hữu linh tê nhất điểm thông sao?" Lục phu nhân nói xong, không khỏi thêm một hồi tiếc hận. Nàng nhìn cảnh bi hoan ly hợp quen rồi, trên đời này lưỡng tình tương duyệt là như thế khó được, cả nữ nhi mình cũng cần phải trải qua một lần tan vỡ như vậy.
Lục Kiến Chu nhìn rõ mồn một được sự thương yêu trong đáy mắt Lục phu nhân, ngược lại không còn cảm giác thương tổn nữa, có chút vui vẻ nói: "Con càng thấu hiểu sự không đành lòng trong tiếng đàn này, thì càng muốn cho nàng biết quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy là gì, lời hẹn ước năm mười tuổi đó, Lục Kiến Chu con tuyệt đối không phải chỉ nói mà thôi."
"Là câu "bất ly bất khí" sao..." Lục phu nhân thấy được ánh mắt kiên nghị của nàng, có chút sửng sờ, vì đến nhớ tới một cố nhân, đã từng là nhìn mình như vậy, nói lời tương tự, chỉ đáng tiếc khi đó là tuổi ngây thơ trì độn, không để ý đến những chi tiết này cùng tình yêu không nói thành lời, bây giờ nghĩ lại hình như đã bỏ lỡ một thứ rất trọng yếu, "Cho nên con vẫn là không chịu từ bỏ?"
Lục Kiến Chu lật ra một trang binh thư trên tay, Lục phu nhân lúc này mới trông thấy trên trang sách kia viết chính là bốn chữ màu đỏ thẫm《 Tam thập lục kế 》 : "Hài nhi đời này có được nhân tâm của Niệm Thi là đủ, không phụ công một lần đến với thế gian. Xin nương đừng phản đối nữa."
"Chỉ cần con không làm chuyện điên rồ nữa... Ta cũng ngăn không được con..." Lục phu nhân nói vậy, thấy Lục Kiến Chu trở nên mừng rỡ cùng dáng vẻ tự tin, càng lúc càng giống thiếu niên hăng hái năm đó, tiên đế Niên Khang, "Bất quá Niệm Thi hiện tại cũng không muốn gặp con, con có biện pháp gì được chứ?"
Thư quyển còn thơm mùi mực che lại nửa gương mặt ngây ngô, chỉ lộ ra một đôi ánh mắt sáng ngời cùng một câu trêu đùa nghịch ngợm : "Chuyện đó hả~ bí mật!"
=============================
"Có thể hỏi một chút không, nữ tử mà ngươi thích kia là ai thế?"
"Chuyện đó hả ~ bí mật!"
Rất nhiều năm trước kia, ven hồ Tô Châu, nữ tử ngoài mềm trong cứng kia cũng như thế, rõ ràng là ưu sầu nói xong lời tỏ tình kia, cuối cùng lại nuốt nước mắt vào trong mà cười như thế, dùng một ngón tay che bờ môi và nói như thế với một thiếu nữ tinh nghịch khác tuổi cũng xấp xỉ mình.
Khăn tay mùa hạ mướt mồ hôi cùng cá chép trong hồ thổi bong bóng nước báo hiệu hoa sắp nở.
Chỉ tiếc, khi đó các nàng ai cũng không hiểu hết đây chính là yêu.