Editor: nhatientri
Beta: Esley
Niên Niệm Thi lấy lí do thân thể mang bệnh nên vắng mặt vào bữa tối.
Lục Kiến Chu ăn cũng có chút vô vị nhạt nhẽo, hoàn toàn không có vẻ ăn như hùm như sói lúc bình thường.
Cho dù có là câu hỏi của Lục Vọng, cũng chỉ mất tập trung qua loa đáp.
"Hoàng thượng ban cho con ả kỹ nữ kia, con dự định sẽ làm gì?"
"Nha...."
"Nha cái gì mà nha, nha có thể giải quyết vấn đề sao? Ta nghe nói là con tự mình cầu hoàng thượng ban cho, dù sao Lục gia cũng coi như là có mặt mũi ở kinh thành, nếu như con thật lòng yêu thích, thì cũng phải cho cô nương người ta một danh phận"
"Dạ...."
"Cho nên xem như là ngay từ đầu con đã có ý này rồi? Vậy con đã nghĩ kỹ xem nên nói với Niệm Thi như thế nào chưa?""
"Ạch...."
"Không dùng hai chữ trả lời được à?"
"Được...."
"Thằng ranh con quả thật nghe không hiểu tiếng người, đã như vậy thì ngày mai ta liền chuẩn bị chút sính lễ cho con mang đến Hoa Đô lâu đón người, nói rõ ràng mất lòng trước được lòng sau, Lật Cơ kia là gái lầu xanh, dù sao vẫn không thể xem là môn đăng hộ đội, vì thế không thể làm to lớn phô trương được, nếu không Nghiêu vương gia chắc chắn sẽ trách tội...."
"Dạ...."
"Vậy cứ quyết định như thế đi, ngày mai còn phải lâm triều, ta đi ngủ trước, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy ta nữa".
"A?"
========================
Lục Kiến Chu sau khi ăn uống no nê thì trở về phòng, kết quả vẫn không được cho vào phòng.
"Niên Niệm Thi, ngươi không ăn cơm tối, ngươi muốn bỏ đói chính mình sao?". Lục Kiến Chu đá vào góc cửa, la lớn vào bên trong, "Ngươi...Ngươi đã không cho ta vào ngủ một quãng thời gian rồi, ghế mây trong thư phòng vừa cứng vừa lạnh, lại còn đâm vào lưng ta rất đau...."
"Ngươi thật là một nữ nhân quá đáng, cả ngày ta cũng không biết ngươi nghĩ cái gì, lúc gần lúc xa, một giây trước còn thắm thiết chàng chàng thϊếp thϊếp, một giây sau lại vứt bỏ ta!". Lục Kiến Chu lại đá vào góc cửa, đề cao âm lượng, "Ngươi là quận chúa thì có gì ghê gớm a, đây là nhà của ta, ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào!"
Cửa phòng vẫn không nhúc nhích.
Lục Kiến Chu thấy cứng rắn không được, nên không thể làm gì khác hơn là mềm giọng xuống, "Hoàng thượng ban Lật Cơ cho ta, ta không nghĩ tới a....Hơn nữa Lật Cơ xác thực rất đáng thương, vừa mới bị Tiền Nguyên phụ lòng, rồi lại bị vị ca ca đam mê đoạn tụ kia của ngươi, mang tặng cho hoàng thượng, hoàng thượng già rồi, khẳng định không thể cho nàng hạnh phúc, phi phi phi, ta thật là không sợ chết, dám nói hoàng thượng như vậy, nhưng đó chính là ý tứ của ta, ta căn bản không có muốn thành thân với Lật Cơ, ta chỉ là ngại phải từ chối....Hoàn toàn xuất phát từ lòng thông cảm, Ta đáp ứng ngươi, sau khi cưới nàng về, ta cũng sẽ không nói với nàng một câu, thê tử mà ta kết tóc cưới hỏi đàng hoàng, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình ngươi!"
Nói đến vậy mà vẫn không có phản ứng gì....
Lục Kiến Chu tuyệt vọng, điên cuồng đập cửa gầm thét, "Niên Niệm Thi, ngươi mở cửa a, ngươi không lên tiếng nhưng ta biết ngươi ở bên trong a, mở cửa a, mở cửa a, mở cửa a, mở cửa, mở cửa a, ngươi có bản lĩnh thì mở cửa a!....."
Vẫn bất động nguyên vị....
Ngươi được lắm, buộc ta phải dùng đến tuyệt chiêu!!
Lục Kiến Chu lùi về sau hai bước, vận hết nội lực....
Thừa thế xông lên, hướng cửa gỗ mà nhào tới....
Không ngờ tới cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Lục Kiến Chu dùng lực quá mạnh, nên trực tiếp nhào về phía Niên Niệm Thi vừa mới xuất hiện....
Niên Niệm Thi trông thấy Lục Kiến Chu hạ lưu vô liêm sỉ đến mức xô cửa vào, cũng rất bất ngờ, vội nhẹ nhàng linh hoạt nghiêng người qua bên cạnh, không tham gia phần trình diễn ""Bổ nhào"" kia, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng
chó gặm bùn của Lục Kiến Chu, chế nhạo nói, "Hơn nữa đêm mà ầm ĩ cái gì thế!".
Lục Kiến Chu từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi trên người, mới phát hiện trong phòng đều là sương mù, mà Cẩm Y và Cẩm Tú đang thu dọn bức bình phong và bồn tắm, "Ngươi đang tắm sao?"
Niên Niệm Thi không đáp lời, xem như là thừa nhận. Lục Kiến Chu không khỏi có chút thổn thức---
nếu sớm biết như vậy thì đã không nói nhảm nhiều như thế, mà trực tiếp xông vào luôn!"Cẩm Tú Cẩm Y, các ngươi đừng vội dọn dẹp, ta cũng muốn tắm!". Lục Kiến Chu nói xong, mở bức bình phong ra một lần nữa.
"Tại sao không tắm ở bên ngoài?". Bởi vì dục trì bị Lục phu nhân và Cận Khuynh Thấm chiếm, nên Niên Niệm Thi không muốn thêm phiền phức, lảng tránh đến phòng riêng tắm, nhưng nghĩ tới mới vừa xuống nước thì Lục Kiến Chu lại bắt đầu ầm ĩ ở bên ngoài.
Bởi vì tắm hơi vội vàng nên nàng không nghe rõ Lục Kiến Chu ở bên ngoài nói gì cả, cũng cho rằng chỉ là lời nói nhãm.
Nhưng người ngoài cửa càng náo càng hăng, Niên Niệm Thi nghe không nổi nữa, chỉ tẩy rửa qua loa, khoác khăn tắm lên rồi đi mở cửa.
"Đây là phòng ta, ta muốn làm gì thì làm! Ngươi quản được sao?". Lục Kiến Chu không dám nói ý tứ trong lòng mình---nàng sợ Niên Niệm Thi chờ nàng chân trước vừa đi ra khỏi phòng, đã đóng cửa lại.
"Xin cứ tự nhiên....". Niên Niệm Thi không muốn phản ứng lại nàng, lấy một quyển sách trên giá, ngồi ở bên cạnh bàn xem.
Lục Kiến Chu ở một bên sai Cẩm Y Cẩm Tú lấy nước lần nữa, một bên lại liếc nhìn gò má Niên Niệm Thi.
Dáng người trời ban của nàng, ở dưới ánh nến nhàn nhạt lại càng khiến cho tim người ta đập thình thịch, không thể khống chế được.
"Quận mã gia, nhanh cởϊ áσ đi". Cẩm Tú giục giã, Niên Niệm Thi ngẩng đầu lên, vừa lúc phát hiện ánh mắt si mê của Lục Kiến Chu đang nhìn mình.
Lục Kiến Chu bị nắm thóp, có chút không được tự nhiên bắt đầu cởϊ qυầи áo để che giấu tình cảm thầm lặng kia, lại bị Niên Niệm Thi quát bảo ngưng lại, "Ngươi định cứ như vậy mà tắm sao?"
Lúc này Lục Kiến Chu mới phát hiện Cẩm Y Cẩm Tú đều có chút đỏ mặt nhìn nàng, chờ động tác kế tiếp của nàng, "Sao các ngươi còn chưa đi ra ngoài, nhìn ta làm gì?"
"Đương nhiên là hầu hạ quận mã gia tắm rửa...". Mặt Cẩm Y Cẩm Tú viết rõ ràng---
chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho quận chúa đại nhân thân thể thiên kim của chúng ta hầu hạ ngươi sao!"Ta vừa nhớ ra, khi ta tắm không thích bị người khác nhìn!". Lục Kiến Chu có chút lúng túng nói, "Các ngươi lui xuống đi, để Niệm Thi ở lại là được rồi!".
Cẩm Y Cẩm Tú liếc mắt nhìn nhau, thấy Niên Niệm Thi gật đầu ra hiệu, không nhiều lời nữa, cùng lui xuống.
Chờ cửa phòng đóng lại, Lục Kiến Chu kéo bức bình phong kín kín chút, chỉ lộ ra một cái đầu cảnh cáo với Niên Niệm Thi, "Ngươi cũng không được nhìn!".
Niên Niệm Thi chỉ nhìn nàng một lát, rồi cúi thấp đầu tiếp tục đọc sách.
Lục Kiến Chu không khỏi có chút tiếc nuối khi nhìn thấy vẻ mặt không có một chút mê hoặc nào của Niên Niệm Thi, sột sột soạt soạt cởϊ qυầи áo, nhảy vào trong nước.
Niên Niệm Thi nghe tiếng nước "Bùm" một cái, ngẩng đầu lên, bên trong màn hơi nước mông lung mờ mịt, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy thân hình mềm mại ôn nhu của nữ tử, không khỏi có chút mỉm cười—Lục Kiến Chu, đến tột cùng thì ngươi tin tưởng ta tới mức nào, mà dám làm như vậy ở trước mặt ta...Ngươi cũng không sợ, ta sẽ đột nhiên vọt vào tắm thêm lần nữa sao?
Ở bên trong còn tưởng rằng ngươi bên ngoài vẫn còn đang giận mình, có chút choáng váng, nhẹ giọng nói, "Niên Niệm Thi, ngươi vẫn còn ở đó chứ?".
"Ừ". Niên Niệm Thi nhẹ nhàng đáp một tiếng, tầm mắt ôn nhu vẫn chưa hề rời đi bức bình phong mờ ảo.
"Đêm nay ta ở bên ngoài nói những câu kia, ngươi đều nghe được sao?". Lục Kiến Chu hỏi.
"Chỉ nghe được một phần". Niên Niệm Thi thành thật trả lời, "Niệm Thi chỉ nghe tướng công nói, căn bản không hề muốn thành thân với Lật Cơ...."
"Ta nói thật!". Lục Kiến Chu kiên định lập lại, "Ta chỉ muốn giúp Lật Cơ trút cơn giận. Dù sao cũng có nhiều người nhìn thấy, mà Tiền Nguyên lại như vậy, ta không thể mặc nàng, ta sẽ nói rõ ràng với Lật Cơ, chờ cho nàng có người thích thật sự, tất nhiên ta sẽ tác hợp...."
"Tướng công không cần phải giải thích nhiều như thế". Niên Niệm Thi bỗng nhiên ngắt lời.
Lục Kiến Chu nhất thời có chút mất mát, "Ngươi vẫn còn giận ta sao...."
"Không, Niệm Thi tin tưởng tướng công". Lời Niên Niệm Thi như gợn sóng nổi lên trên mặt nước, Lục Kiến Chu biết nàng thật sự tha thứ cho mình, sắc mặt phản chiếu trong nước có chút hồng.
Bỗng nhiên, hình như nàng nhớ ra cái gì đó, có chút sốt sắng hỏi, "Lần trước đi chúc mừng ở phủ đệ Tiền Nguyên, không phải ta uống rất nhiều sao, sau đó ngươi đưa ta trở về, là ngươi tắm rửa cho ta sao?"
Niên Niệm Thi nhớ đến phong cảnh kiều diễm ngày đó, đáp, "Vốn có ý đó, nhưng khi hồi phủ lại gặp Lục phu nhân, vì thế liền giao cho người, sao vậy? Tướng công rất muốn Niệm Thi hầu hạ tắm rửa sao? Vậy chờ Niệm Thi chuẩn bị một chút, ta đi vào...."
"Đừng đừng đừng!". Lục Kiến Chu suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, "Ta chỉ muốn hỏi mà thôi, ta tắm xong ngay lập tức, ngươi ở bên ngoài đừng nhúc nhích!".
Thuần thục mặc quần áo vào cho tử tế, hai gò má Lục Kiến Chu đã đỏ chót.
Cẩm Y Cẩm Tú gõ cửa đi vào, thu thập đồ đạc, Lục Kiến Chu cảm thấy có chút khó xử, khi đối diện với đôi mắt tràn đầy mê luyến của Niên Niệm Thi mỗi khi nhìn nàng, một khắc cũng không muốn buông tha, liền nhanh tay vội giật quần áo, tự tay mang ra ngoài.
Đến lúc trở lại, Niên Niệm Thi đã lên giường nằm trước.
Lục Kiến Chu cứng ngắc bước tới, dùng mu bàn tay chạm vào khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn của Niên Niệm Thi, thấy nàng đang ngủ vô cùng đáng yêu, không có phản ứng, tâm tình lại càng vui vẻ.
"Xin lỗi".
Lục Kiến Chu nghiệm mặt, nhẹ giọng trịnh trọng nói với vị chính thất đang ngủ say, "Khoảng thời gian này đã để ngươi phải chịu oan ức".
Tắt đèn rồi sờ soạng trên giường, lấy một nửa chăn còn lại đắp lên.
Trong đêm tối, khóe miệng Niên Niệm Thi nổi lên một nụ cười yếu ớt cảm động khổ tận cam lai.
Đôi lời: vãi cả chó gặm bùn =)) tác giả dùng từ vãi quá =))