Về đến nhà Từ Liên đem túi đựng thức ăn trong tay áo ra, phụ thân cùng hai hài tử liền tròn mắt nhìn, này nhìn giống như một đống xà bần, tất cả mọi thứ thịt cá rau xanh trộn lẫn vào nhau cứ ghê ghê thế này không biết ăn vào có mùi vị gì, có bị đau bụng không nữa. Từ Liên thấy ba người tròn mắt nhìn thứ nàng mang về mà không ai dám động đũa, nàng mỉm cười ngượng ngùng.
“Ta lấy mỗi thứ một ít, này là những thứ rất ngon a, bất quá bị bỏ chung trộn lẫn vào nhau nhìn không thấy đẹp mắt nữa.”
Nàng gắp bỏ vào chén mỗi người một ít.
“Ăn đi, không chết được đâu.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, a Thiết mạnh dạn gắp thức ăn trong chén bỏ vào miệng, cái này là của a tỷ khó khăn lắm mới lấy về, dù có chết cũng không thể phụ lòng a tỷ được. Nhưng vừa ăn một miếng, hai mắt tiểu muội nhỏ liền sáng lên, rất ngon nha. A Thiết ăn liền miệng, còn gật đầu khen ngon, thế là a cha cùng a Minh cũng bắt đầu ăn.
“Cái này ngon quá.” Từ Bá gật gật đầu vừa ăn vừa nói.
A Minh cũng nói chen vào, “Nhìn thấy ghê ghê nhưng ăn lại rất ngon, a tỷ, tỷ thật giỏi.”
Ây, giỏi gì chứ, chỉ lấy thức ăn thừa về thôi mà, nàng sau này còn muốn cho mọi người trong nhà một cuộc sống đầy đủ sung túc hơn. Bất quá lại nhớ đến Đoàn thiếu gia, Từ Liên liền thở dài, có thể đánh liều một lần giúp hắn làm mối không? Nhưng nàng đâu có biết ở trấn này có bao nhiêu cô nương đến tuổi lấy chồng mà tìm kiếm lựa chọn.
Nhìn thấy Từ Liên thở dài ảo não Từ Bá nhẹ giọng hỏi nàng:
“Có chuyện gì à, hay có bà mối nào chọn giận con?”
“Không có.” Nàng ngồi xuống ghế lại nói, “Đoàn thiếu gia muốn con làm mối cho hắn, hắn sẽ trả năm trăm lượng vàng nếu hôn sự viên mãn.”
“Năm trăm lượng vàng!” Cả ba người đồng thanh lên tiếng không thể tin được.
Từ Bá nuốt xuống thịt mỡ béo ngậy trong miệng nói:
“Con có nhận lời không?”
Từ Liên gật đầu, “Lúc đó con chỉ nghĩ đến bạc, hiện tại nhớ lại thật không được a.”
“Sao lại không được?” Từ Bá hỏi.
“Vì con không biết về tất cả các cô nương trong trấn này tính nết cùng sở thích thế nào, mà cái tên Đoàn thiếu gia đó lại đặt điều kiện đủ thứ, đây là muốn làm mà làm không làm được a.”
Từ Bá nhanh miệng liền hỏi: “Thế điều kiện của hắn là gì?”
“Mặt không son phấn tô vẽ kỳ quái, không nói quá nhiều, má lúm đồng tiền, còn thêm răng nanh đáng yêu… Vui vẻ hoạt bát, nếu là biết múa kiếm đánh quyền thì càng tốt, có thể cùng hắn luyện kiếm đánh nhau… Nữ nhân như vậy tìm ở đâu mà có.”
Từ Bá thở dài tiếc nuối, “Tiểu thư con nhà quyền quý trâm anh làm gì biết động tay động chân đánh nhau, còn ra thể thống gì, xuất đầu lộ diện thấy được mặt mũi còn khó khăn, huống chi là múa kiếm đánh quyền, là nữ nhân như thế bị người khác nhìn thấy chẳng phải không thể lấy chồng được hay sao?... Hắn thật sự muốn tìm thê tử hay tìm đối thủ đấu võ a?”
Cứ tưởng được mối ngon cơm ai dè khó nuốt, cả ba người đồng thời thở dài rồi im lặng, a Thiết đang ăn chợt dừng lại lên tiếng.
“Chẳng phải có người giống như những gì Đoàn thiếu gia miêu tả sao?”
Từ Liên cùng Từ Bá và Tiểu Minh ánh mắt liền sáng lên nhìn về phía a Thiết. Từ Liên cũng nhịn không được liền hỏi:
“Muội biết có người như vậy sao? Mau nói cho tỷ biết, là cô nương nhà nào a?”
Từ Bá và Tiểu Minh cũng ngừng ăn chăm chú nhìn a thiết, tiểu muội nhỏ dễ thương đặt đũa xuống nghiêm túc nhìn Từ Liên, thanh âm trong trẻo lại đầy thuyết phục.
“Người đó không phải là a tỷ hay sao?”
Từ Liên khó hiểu đưa ngón tay chỉ vào mặt mình.
“Là ta, vì sao lại là ta chứ?”
“A tỷ ngày thường không thích trang điểm tô son đánh phấn, trên má có lúm đồng tiền cùng răng nanh khi cười… Từ nhỏ đã từng học qua võ nghệ, lại thích đánh nhau.”
“Ta… Thích đánh nhau khi nào?”
Từ Liên không thể tin liền hỏi lại, ở thế giới bên kia bất quá có người bắt nạt, nàng liền không nhịn mà cãi nhau một trận, nhưng chưa từng xảy ra chuyện xô xát đánh nhau, Từ Liên thân hình thanh mảnh, nói thế nào cũng không phải loại người thích động quyền động cước, không đáng tin.
Nhìn vẻ mặt Từ Liên nghi hoặc, a Thiết liền nói bổ sung.
“A cha nói, a tỷ từ nhỏ hay bệnh vặt nên cho học một ít công phu từ Mã bộ đầu ở huyện nha, cũng từ đó a tỷ hễ thấy ai bị ức hϊếp là ra tay giúp đỡ, cũng vì vậy mà các bà mối khác không dám chèn ép tỷ... Còn có, lúc Đoàn thiếu gia lên núi diệt sơn phỉ, a tỷ cũng lén theo phía sau, đi đường vòng vào hẻm núi, đột nhập phía vào sau sơn trại nơi các cô nương bị giam giữ, các nàng ấy đều được a tỷ cứu ra, còn phóng hỏa từ bên trong, cho nên Đoàn thiếu gia mới thuận lợi mà tiến vào đánh gϊếŧ, bắt sống đầu lĩnh sơn phỉ một cách dễ dàng.”
Từ Bá căn bản không hề biết chuyện này, ông há hốc mồm không thể tin hỏi lại, “Thật, thật vậy sao? Nhưng tại sao lại không nghe mọi người nhắc đến tên a Liên?”
Tiểu Minh ngồi bên cạnh nói vào:“Lúc đó a tỷ che mặt, hành động xong liền rời đi thì ai mà biết, họ chỉ nghĩ là người của nha môn đi cùng Đoàn thiếu gia, nội công ngoại kích phối hợp tiêu diệt sơn phỉ.”
Từ Bá tức giận đập mạnh tay xuống bàn nhìn Từ Liên quát.
“Tại sao tiểu đệ cùng tiểu muội của con đều biết còn ta thì không? Con thật quá đáng, nếu cho ta biết nhất định sẽ đi đến gặp huyện lệnh đại nhân lãnh thưởng rồi. Còn có thể được nở mày nở mặt nữa đi.”
A Thiết liếc mắt nhìn Từ Bá, “A cha, cũng bởi vì sợ cha biết sẽ làm ầm lên nên chúng con mới không nói, a tỷ là nữ nhân, nếu để mọi người biết được tỷ ấy giỏi đánh nhau, vậy ai còn dám cưới về nhà đây? Suốt đời không lấy được chồng, cha muốn như vậy sao?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Từ Bá buồn phiền, ông đã từng ao ước Từ Liên là nam nhân, vì trong ba hài tử Từ Liên là người mạnh mẽ và gan dạ nhất, nữ nhi nhà người ta không được xuất đầu lộ diện, còn ái nữ nhà mình phải chạy đôn chạy đáo làm môi, đành chịu thôi, chỉ vì nhà nghèo không tiền không ruộng, muốn có miếng ăn dù sinh kế kiểu này có chút quái dị nhưng biết phải làm sao.