- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé
- Chương 29: Vọng Nha Sơn
Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé
Chương 29: Vọng Nha Sơn
Trong lúc này trên núi Vọng Nha, Lưu Phong đang ngồi bắt chéo chân trong thư phòng nhìn ra xa xa về phía cánh rừng, trên mặt một màu đen bao phủ. Một lúc sau có người đẩy cửa bước vào, một hán tử thân hình cao to toàn thân y phục đen nhánh bước tới trước mặt hắn.
Nhìn thức ăn bày ra trên bàn vẫn chưa có ai động đũa, nam nhân nhíu mày nói, “Đại đương gia, ngươi sao không ăn cơm?”
Người này là nhị đương gia của Hoả Lôi trại Phạm Tường.
“Không có tâm tình.” Lưu Phong nhàn nhạt đáp, lại có chút bực bội mà nhìn Phạm Tường.
“Đã nói với ngươi phải hành động cẩn thận sao lại sai hai tên võ nghệ tầm thường xuống núi, nếu ta không nhanh trí ra hiệu chắc chắn hai tên thủ hạ của ngươi đã bị Đoàn Phi gϊếŧ chết rồi.”
Phạm Tường khổ sở, “Đại đương gia, ta không nghĩ tên đó võ công lại cao cường đến vậy, nếu biết ta đích thân sẽ đến sử hắn thay ngươi.”
Lưu Phong hừ lạnh, “Hai tên thủ hạ ngốc nghếch, bắt ta làm con tin để thoát thân thì thôi đi đằng này còn muốn Đoàn Phi mang bạc lên núi chuộc người rồi lôi ta một mạch về đây, đúng là đầu óc bã đậu, báo hại ta không thể trở về tửu lâu.”
Cướp không được thì chạy để bảo toàn mạng sống nhưng nếu có cơ hội liền muốn chiếm tiện nghi, cái đó chẳng phải là do ngươi dạy bọn chúng hay sao, hiện tại lại đổ hết cho ta rồi. Phạm Tường nhìn Lưu phong lắc đầu.
Rồi lại thấy tâm tình của đại đương gia lúc này cực kỳ phức tạp, từ trước đến nay chưa từng thấy đại đương gia tức giận đến như vậy, một tháng nay hắn đã nghe lão Hạ nói đại đương gia vừa quen biết với một tiểu công tử dung mạo tuấn tú xuất sắc, nho nhã lễ độ, còn cùng người ta kết bái huynh đệ, lại muốn giữ người ở lại trong tửu lâu, đây là lần đầu hắn đối với người khác nhiệt tình như vậy. Ngày ngày còn cùng người ta nói cười vui vẻ tâm tình cực kỳ tốt. Xem ra kéo hắn lên núi hại hắn không được gặp vị công tử kia bứt bối là đúng rồi, đại đương gia thật sự đứng ngồi không yên nha.
Quen biết lâu như vậy lại không nhận ra hắn thích nam sắc. Bất quá còn cùng nam nhân khác ăn giấm, sai lão Hạ gửi thư lên núi muốn hắn cho người vào tửu lâu đánh tình địch một trận.
Phạm Tường nén cười nhìn Lưu Phong an ủi.
“Bất quá khi Đoàn Phi lên núi, chúng ta sẽ bắt hắn cho ngươi tuỳ ý xử trí.”
“Ngươi nghĩ hắn ngu chắc, ta và hắn có quan hệ gì sao hắn lại vì ta mà mạo hiểm lên núi.” Lưu Phong nói.
“Nếu hắn không đến cứu cũng có người sẽ lên núi cứu, chẳng phải đại đương gia cùng tiểu công tử kia kết bái huynh đệ sao? Nếu hắn là người có tình có nghĩa nhất định sẽ lên núi cứu ngươi, lúc đó ngươi giữ hắn ở lại đây không cần sợ người khác cướp đi, như vậy chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao.”
Từ Tiểu Minh…
Lưu Phong trầm mặc, hắn đưa thư cho Phạm Tường cho người đến tửu lâu đánh Đoàn Phi một trận cho hả giận vì dám nhòm ngó đến Từ Tiểu Minh của hắn, nhưng hai tên thuộc hạ ngu ngốc lại không làm được trò chống gì mà còn báo hại hắn nhảy ra giải cứu, hiện tại phải ở lại trên núi không thể trở về, nếu Từ Tiểu Minh biết hắn bị bắt có lo lắng mà đi cứu hắn không? Nếu y thật sự lên núi cứu hắn thì quá tốt rồi, như vậy cũng chứng minh Từ Tiểu Minh có tình có nghĩa và trong lòng y cũng thích hắn. Suy nghĩ này làm Lưu Phong tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng trên núi không chỉ có một Hoả Lôi trại của Lưu Phong.
Hoả Lôi trại tuy nói là sơn phỉ trên núi nhưng từ trước đến nay chưa từng cướp của thôn dân lại chưa từng gϊếŧ người vô cớ, nói đúng hơn thì giống một môn phái giang hồ tự lập môn hộ, người trong trại công việc chính là săn bắt thú rừng cùng trồng trọt trên núi và đánh bắt cá dưới khe suối, toàn trại không quá ba mươi người, Vọng Nha nhai lại là một ngọn núi lớn, việc lương thực đối với họ tất nhiên không có gì đáng lo ngại. Bất quá Lưu Phong có mở mấy cửa hiệu kinh doanh buôn bán ở nhiều nơi khác nhau, trong thành Giang Châu cũng có không ít.
Hướng tây Vọng Nha nhai cách đó không xa còn có một ổ sơn phỉ, Phi Ưng trại là đám sơn phỉ đã chặn đường đánh cướp Đoàn Phi mấy ngày trước.
Một nước không thể có hai vua một núi không thể có hai đầu lĩnh, nhưng ở Vọng Nha nhai điều đó thật sự là có, vì trước đây Lưu Phong đã từng cứu qua đại đương gia của Phi Ưng trại, mà đa số những người đi theo Lưu Phong đều rất trung thành và đánh gϊếŧ liều lĩnh hung ác lại giỏi võ nghệ, cho nên nhóm người bên Phi Ưng trại không dám động vào, cũng không dám xuống trấn nhỏ dưới núi cướp của thôn dân vì có tửu lâu của Lưu Phong. Đó cũng là hiệp ước của hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Người của Phi Ưng trại toàn những kẻ đầu trộm đuôi cướp, gϊếŧ hϊếp bị quan phủ truy nã, chọc vào chắc chắn sẽ không yên, bọn chúng không thích săn bắn trồng trọt mà thường đi đến những thôn làng khác cướp của hoặc là mai phục đánh cướp người qua đường, hay các tiêu cục vận chuyển hàng đi ngang qua Vọng Nha sơn điều phải dừng lại nộp tiền mãi lộ mới qua được.
Từ Tiểu Minh là người bắn mũi tên hạ sát đại đương gia của bọn chúng, hiện tại đầu lĩnh của Phi Ưng trại là nhị đương gia Hắc Ưng nổi danh điên cuồng gϊếŧ người không gớm tay, thủ đoạn hung ác không buông tha bất cứ con mồi nào mà hắn nhắm trúng.
Hắc Ưng biết Đoàn Phi cùng tiểu tử bắn tên gϊếŧ chết đại đương gia đang ở trong tửu lâu của Lưu Phong nên vẫn không có hành động, một phần là vì kiêng dè Lưu Phong và Hoả Lôi trại. Nếu như hắn biết Lưu Phong không ở trong tửu lâu chắc chắn sẽ đánh vào bắt Đoàn Phi cùng Từ Tiểu Minh.
Nhưng nếu Từ Tiểu Minh lên núi cứu Lưu Phong, Đoàn Phi cũng sẽ đi cùng, mà Từ Tiểu Minh và Đoàn Phi là người nơi khác đến căn bản không biết ở đây có đến hai ổ thổ phỉ. Lỡ như y lên núi không đến Hỏa Lôi trại mà một đường thẳng đến Phi Ưng trại thì chết chắc.
Lưu Phong lo lắng đứng trong phòng đi tới đi lui làm Phạm Tường nhìn hoa cả mắt, lại không nói gì, hiện tại thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn. Thế này là lo lắng cho người kia, một nam nhân a, bộ dáng càng giống như đang lo lắng cho tức phụ ở nhà sắp sinh hài tử.
Nhị đương gia bị loại liên tưởng quỷ dị này làm cho trấn kinh, phía sau lưng phát lạnh chấn động cả người run rẩy nổi hết da gà.
“Không được, ta phải trở về tửu lâu.” Lưu Phong đứng ngồi không yên lo lắng nói.
Phạm Tường vội vàng ngăn hắn lại, “Đại đương gia, nếu như ngươi xuống núi Từ công tử sẽ hoài nghi ngươi là sơn phỉ… Ngươi nghĩ xem, đêm đó hai hắc y còn có thể bắt ngươi làm con tin, như thế nào cả trại sơn phỉ đông người như vậy ngươi lại có thể trốn thoát a?”
Hắn kéo Lưu Phong ngồi xuống ghế.
“Đại đương gia ngươi bình tĩnh đi, Từ công tử thông minh như vậy sẽ tìm hiểu sự tình trước khi lên núi, chắc chắn y sẽ biết trên núi Vọng Nha còn có Phi Ưng trại.”
Lưu Phong vẫn là không yên tâm nói:
“Nhưng hai tên tử đệ của ngươi đâu có nói ra bọn chúng là người của sơn trại nào chứ." Đúng là ngu xuẩn mà.
Lưu Phong nóng lòng nói với Phạm Tường, "Ngươi cho người xuống núi thám thính xem sao, nếu thấy họ đi về hướng này thì cứ để họ lên núi, còn nếu đi về hướng Phi Ưng trại thì mau dẫn người ngăn lại.”
Phạm Tường gật đầu rồi lại nhìn bộ dáng Lưu Phong lo lắng mà tủm tỉm cười, có khi nào xong vụ này sẽ có người muốn thành thân luôn không.
Phạm Tường thấy tâm tình rất phấn chấn chờ mong, lần này nhất định phải giúp đại đương gia thành đôi mới được, huống hồ đại đương gia anh tuấn tiêu sái như vậy phi thường đáng giá lập tức kết hôn rồi nha, thật sự không còn lo lắng cả đời sẽ phải độc thân.
Nhị đương gia sai hai thủ hạ xuống núi dò la tin tức của Từ Tiểu Minh cùng Đoàn Phi, nhưng họ không còn ở trong tửu lâu nữa mà đã lén lúc lên núi sớm hơn dự tính.
Từ Liên vai đeo cung tên chuỷ thuỷ nhỏ nhét bên hông cùng Đoàn Phi lên núi.
Theo hướng tây núi Vọng Nha mà đi, nhìn tới nhìn lui sơn đạo bên này lối mòn vẫn là có nhiều dấu chân người nên mới quyết định đi đường này. Vì Hoả Lôi trại rất ít khi xuống núi nên đường đi tất nhiên cũng không dễ nhìn thấy.
Từ Liên cùng Đoàn Phi đi rất nhanh đã lên đến Phi Ưng trại, trên trời tuyết nhỏ đổ xuống bay bay bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, hai người ngồi nép vào một đám cây bụi rậm rạp nhìn về phía cổng trại, có hai hán tử cao to mặt mày hung tợn đang đi qua đi lại canh gác.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dạ hành trên người Từ Liên thoáng nhìn có chút mỏng manh, Đoàn Phi ngồi bên cạnh nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“A Từ, ngươi có lạnh không?”
Từ Liên lắc đầu, “Không sao, ta không lạnh.”
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói:
“A Từ, ngươi có tin vào duyên phận không?”
Từ Liên quay đầu nhìn hắn nhếch mép cười, ngươi là nữ nhân hay sao lại đi nói đến mấy chuyện này, Từ Liên ta không tin vào duyên phận chỉ tin vào bản thân mình thay đổi số phận mà thôi. Nhưng lời này bất quá nàng không muốn nói ra làm hắn mất hứng nên chỉ cười rồi im lặng quay nhìn phía cổng trại. Đoàn Phi tuy không nghe được câu trả lời nhưng cũng không thấy buồn vì đã nhận được một nụ cười ôn nhu của mỹ nhân.
Hắn thấy vậy lại nói tiếp:
“Ta trước kia một mình lên núi đánh sơn phỉ rất thuận lợi bắt được đầu lĩnh thổ phỉ trở về, cứ tưởng mình tài giỏi nhưng không ngờ trước đó đã có người lẻn vào sơn trại, vừa cứu được các cô nương bị bắt vừa phóng hoả đốt cháy sơn trại, cho nên ta mới thuận lợi như vậy… “
“Khi biết được chuyện này ta thật sự rất tức giận vì tên kia xem thường ta đã tự mình quyết định làm càng, ta không cần y phải làm trò ném đá dấu tay như vậy, đã vậy khi xong việc còn trốn mất để lại hết công lao cho ta… Hắn xem Đoàn Phi này là gì chứ? Ta thật sự không cần hắn giúp đỡ, tự ta có thể dùng năng lực của mình mà giải quyết hết đám sơn phỉ đó.”
“Có thể người đó chỉ có ý tốt muốn giúp ngươi một tay.” Từ Liên chột dạ, mắt liếc nhìn gương mặt đang hồng hồng lên của Đoàn Phi.
Là đang tức giận đến đỏ mặt sao? Chẳng lẽ hắn còn để chuyện đó trong lòng, nếu hắn biết mình là người kia có khi nào vung đao chém luôn tại đây không? Vị đại hiệp này trước hết đừng manh động a, có gì thì đợi sau khi cứu người rồi hãy nói.
Từ Liên nuốt xuống sợ hãy nhích người ra xa Đoàn Phi một chút, Đoàn Phi thấy vậy lại nhích đến gần nàng.
Giọng hắn hơi buồn buồn, “Là suy nghĩ ấu trĩ của ta lúc đó, nhưng hiện tại nghĩ lại, ta thật sự muốn gặp người đó để nói một lời cảm tạ, nếu không có y có thể ta đã bị sơn phỉ bắt sống giam giữ trên núi như Lưu Phong rồi… Nhóm sơn phỉ đó thật sự rất đông, tuy đã gϊếŧ không ít người nhưng một mình ta sao có thể bắt được đầu lĩnh.”
Vậy mà nãy giờ làm người ta lo sợ muốn chết, Từ Liên trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi hiểu được là tốt, người kia cũng không để ý gì đâu?”
Đoàn Phi chăm chú nhìn nàng, “Từ khi biết chuyện đó trong lòng ta có chút bâng khuâng, mỗi khi đánh nhau cũng có chút lo sợ không tự tin vào bản thân mình.”
Từ Liên nghi hoặc nhìn hắn, không phải chứ! Là bị ám ảnh sự việc có tính chất xâm lấn? Cái này thật sự là không mong muốn a, chẳng lẽ sự hiện diện của ta giúp ngươi lúc đó đã gây ra những căng thẳng lo lắng không đáng có trong lòng ngươi sao? Vì điều này mà làm suy nghĩ của ngươi bị ám ảnh về năng lực của bản thân?
Đâu có nghiêm trọng đến thế, bất quá chỉ giúp đỡ thôi mà Đoàn công tử, ngươi nên suy nghĩ thoáng một chút a.
Từ Liên không nhìn hắn, không tự nhiên nói, “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, như thế sẽ không tốt.”
Đoàn Phi gật đầu, “Nhưng ta không thể không nghĩ, ta thật sự không còn tự tin vào bản thân… A Từ, ngươi có bùa hộ mệnh không?”
“Ta...” Nghĩ cũng đúng, nếu không tự tin vào bản thân cũng có thể đặt niềm tin vào vật gì đó xem như bùa hộ mệnh, khi có vật mình tin tưởng trong người sẽ đem lại may mắn thì cũng an tâm hơn.
Từ Liên nâng tay sờ lên cổ mình móc ra miếng ngọc nhỏ màu xanh lục hình chiếc lá.
Nàng tháo xuống đưa cho Đoàn Phi.
“Cái này ta cũng không biết là đã đeo nó từ khi nào, nhưng khi vừa tỉnh lại đã thấy ở trên cổ rồi, luôn cảm thấy mình rất may mắn, nên có thể nó là bùa hộ mệnh của mẫu thân ta để lại.”
Đoàn Phi hai mắt sáng lấp lánh cầm lấy ngọc bội, “Ngươi tặng ta sao?” Còn là di vật của mẫu thân nữa a.
“Cho ngươi mượn, khi cứu được Lưu đại ca trở về có thể trả lại ta.” Từ Liên rất thản nhiên nói.
Đoàn Phi có chút mất mát nhưng tâm tình lại vui vẻ mà đeo ngọc bội lên cổ, lại cẩn thận bỏ nó vào bên trong áo, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng nhìn qua phi thường tốt. Tuy nói một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất trên cổ lại đeo ngọc bội hình lá, nhìn thế nào cũng thấy yếu đuối khác người, thật sự là có chút không thích hợp, bất quá nếu là do tự tay người yêu tặng, đừng nói là ngọc bội kỳ lạ gì, ngay cả khi cho hắn đeo nguyên con heo vàng đại các trên ngực, chỉ sợ cũng sẽ cam tâm tình nguyện cười ha ha mà đeo a.
Căn bản là hắn nói dong dài làm bộ làm tịch để được nương tử quan tâm, cố ý từ trên người nàng lấy được vật định tình, cái này thành công mỹ mãn ngoài mong đợi, còn là vật gia truyền nữa nha, còn lâu mới trả.
Vật vào tay ta là của ta, nàng cũng là của ta.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé
- Chương 29: Vọng Nha Sơn