Thế là cứ mặc kệ hai nam nhân đang tranh nhau miếng thịt thỏ. Từ Liên đã suy nghĩ một chút, ngày mai nàng sẽ rời đi không thể cứ ở đây làm phiền Lưu Phong mãi được. Còn có, Từ Liên liếc nhìn Đoàn Phi, tránh xa tên này càng xa càng tốt, đi đến thành trấn nào đó đông người có thể làm sinh kế kiếm tiền, phải kiếm nhiều tiền mới có thể trở về đón cha và hai đệ muội được.
Cứ quyết định như vậy đi.
Sau khi nàng ăn xong, Từ Liên đặt đũa xuống bàn, thấy động tác này của Từ Liên hai người ngồi bên cạnh cũng dừng lại.
Từ Liên thấy vậy liền hướng Lưu Phong nói:
“Lưu đại ca, ngày mai Tiểu Minh xin cáo từ để rời đi, ta ở đây cũng gần mười ngày làm bận lòng huynh phải chiếu cố, trấn nhỏ này cũng không thể nghĩ ra được làm sinh kế kiểu gì để kiếm tiền… Quê nhà còn có người thân đang chờ ta mang bạc về, ta không thể ở lại thêm được nữa.” Nàng liếc nhìn Đoàn Phi một cái lại nói tiếp.
“Để trả nợ cho người ta, nên ta nghĩ không thể tiếp tục ở lại được.”
Đoàn Phi ngồi yên bất động, thì ra muốn kiếm tiền để trả nợ cho hắn.
Lưu Phong trong vô thức vội vàng kéo tay áo Từ Liên.
“Từ đệ, ta có thể cho ngươi mượn tiền mang về cho người thân trả nợ, đệ cứ ở lại đây làm đầu bếp cho ta là được rồi… Đệ đi rồi ta biết phải làm sao?”
Từ Liên rất nhanh rút tay áo lại.
Ngươi làm sao thì có liên quan gì đến ta chứ, bất quá chỉ là bình thuỷ tương phùng a.
Nàng nhẹ giọng, "Tửu lâu này ta thấy cũng làm ăn khó khăn, bạc của huynh ta không dám nhận. Nếu có duyên huynh đệ chắc chắn sẽ lại gặp nhau, khi đó Tiểu Minh nhất định mời huynh đến nhà tự tay làm bữa cơm thật ngon mời huynh.”
Đoàn Phi từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng không nói gì, ánh mắt hắn phức tạp trộm nhìn Từ Liên.
Trả nợ sao? Nàng thật sự nghĩ hắn là muốn nhận bạc của nàng mà muôn dậm trường đình đuổi theo hay sao? Thì ra nàng vẫn chưa hiểu hắn làm tất cả cũng chỉ vì yêu thích nàng mà ra chứ không có dụng tâm gì khác, cũng vì bản thân quá vội vàng làm cho nàng hiểu lầm phần tâm ý này của mình. Đoàn Phi trong lòng như có hòn đá đè nặng tâm tư, hắn một lần nữa nâng mắt nhìn Từ Liên... Được rồi, ta sẽ không cưỡng ép nàng cùng về nữa, ta sẽ đi theo nàng đến chân trời gốc biển, cho đến khi nào trong tim nàng có hình bóng của ta mới thôi.
Im lặng một lúc lâu, Đoàn Phi hắng giọng, nói:
“Ta ngày mai cũng lên đường đi tìm thê tử, nếu Từ công tử không chê có thể cùng đi chung, trên đường gập khó khăn sẽ giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt.”
“Nhưng vết thương của ngươi nên ở lại dưỡng cho tốt, sớm như vậy mà đi e là lộng thương khó lành.” Từ Liên nói.
Ánh mắt của Đoàn Phi càng trở nên dịu dàng ôn nhu như nước mà nhìn Từ Liên, thì ra nàng đang lo cho vết thương trên vai của hắn, xem ra cũng không phải không để ý gì. Đoàn Phi tâm tình rất tốt nhìn Từ Liên mỉm cười.
“Vết thương nhỏ không cần lo lắng, huống chi còn có Từ công tử trên đường đi cùng sẽ chiếu cố lẫn nhau… Từ công tử chắc chắn sẽ không bỏ mặc ta, phải không?”
Từ Liên bĩu môi, ai thèm đi cùng ngươi, ta có trách nhiệm phải chiếu cố ngươi sao? Ngươi đâu phải trẻ con cần người chăm sóc?
Nàng liếc mắt hắn một cái rồi không thèm nhìn, quay sang nói với Lưu Phong.
“Lưu đại ca, đa tạ huynh mấy ngày qua thiết đãi, khi Tiểu Minh trở về ngang qua đây nhất định sẽ ghé thăm huynh.”
Lưu Phong im lặng một lúc tâm tình phức tạp liếc mắt nhìn Đoàn Phi, rồi nhìn qua Từ Liên.
“Nếu đệ đã quyết như vậy ta cũng không thể nói gì thêm, tối nay ngủ một giấc cho tốt sáng ngày mai để ta tiễn đệ rời khỏi trấn.”
Từ Liên nhìn Lưu Phong mỉm cười gật đầu.
Cả buổi chiều Lưu Phong ở trong phòng buồn bã nằm trên giường không có tâm tình ra khỏi cửa, mỹ nhân của hắn sắp đi rồi hắn làm sao mà vui vẻ được đây?
Đang nằm ảo não thì nghe có tiếng gõ cửa, a Phúc bên ngoài nói vọng vào.
“Ông chủ.”
“Vào đi.” Lưu Phong nói.
A Phúc vừa bước vào đã thấy ông chủ mặt ngơ ngác thất thần nằm trên giường, cái này là đang buồn vì ngày mai Từ công tử rời đi sao?
Hắn lập tức toe toét cười mờ ám.
"Ông chủ, chả trách ngươi vẫn mãi không thành thân thì ra là trong lòng thích nam không thích nữ lưu, thật là nhìn không ra nha."
Lưu Phong quay đầu lại, ánh mắt giảo hoạt trừng a Phúc một cái, “Nhiều chuyện, đến đây có việc gì?”
“Ông chủ, lão Hạ mang thịt rừng đến hỏi ông chủ còn phân phó gì không, lần tới xuống núi hắn lại mang đến.”
Lưu Phong ngồi dậy bước xuống giường, đi đến bàn thư án viết vài chữ vào giấy rồi xếp lại đưa cho a Phúc.
“Đưa cái này cho lão Hạ, nói với hắn phải giao tận tay nhị đương gia.”
A Phúc nhận lấy mảnh giấy nhỏ thắc mắc hỏi:
“Ông chủ, nhị đương gia là ai vậy?”
Lưu Phong thần sắc nghiêm nghị, “Còn nhiều chuyện có tin ta đuổi ngươi ra khỏi tửu lâu không?”
A Phúc liền cúi đầu lui ra ngoài không dám nói thêm lời nào nữa. Ông chủ của hắn từ khi Từ công tử xuất hiện càng ngày càng dễ nóng giận, thật khó hầu hạ a.
--------
Đêm nay ánh trăng mờ mờ bầu trời một màu đen không một bóng mây, chỉ có sao đêm sáng chiếu lấp lánh rõ ràng đem cảnh vật xung quanh như một tấm thảm mở ảo chứa những đốm sáng nho nhỏ nhấp nháy, như ánh đèn led trang trí trong các quán cafe, khung cảnh mơ hồ đẹp tựa bức họa xuân thuỷ.
Từ Liên ngồi trong sân lưng tựa gốc đào mắt hướng về bầu trời đêm mênh mông vô tận. Trong thế giới hiện đại, nàng chưa từng nhìn ngắm được các vì sao rõ ràng đến vậy. Ở thế giới đó khi màng đêm chưa tắt thành phố đã lên đèn, mọi vật đều sáng tỏ lung linh đến chói mắt, tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt của người qua đường, tiếng nhạc phát ra trong các tụ điểm vui chơi, các tòa nhà cao chọc trời mọc san sát khắp nơi che đi hết thảy nền trời nguyên thuỷ.
Mỗi ngày trôi qua với Từ Liên chỉ có công việc bận rộn, về đến nhà nghỉ ngơi chưa được bao lâu lại phải chuẩn bị kế hoạch cho ngày làm việc tiếp theo, mệt mỏi trong lòng lại sinh ra nhiều chuyện phiền muộn. Chẳng lấy đâu ra thì giờ để dung dưỡng tâm tình làm một người thong dong ngồi ngắm sao thưởng nguyệt.
Không giống bây giờ an nhàn sống qua ngày, tối đến ngâm mình trong nước ấm sau đó chui vào chăn, lại nghe tiếng tiêu du dương đâu đó ở bên ngoài thế là một đêm không mộng mị mà đi vào giấc ngủ.
Mà kẻ đang thổi tiếng tiêu du dương trên mái nhà lại là tên Đoàn Phi đó chứ còn ai. Trong cái trấn nhỏ ít người này thật sự rất nhàm chán, nhưng cũng hết cách, bởi vì thời cổ đại mỗi khi về đêm không có gì để tiêu khiển giải sầu, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, cũng chỉ có thể ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm nghe tấu khúc, rồi thì đến khi buồn ngủ lại trở về phòng chùm chăn nhắm mắt, đúng là cuộc sống mỗi thời đại đều không giống nhau nhưng cái nhàm chán thì không có gì khác biệt.
Từ Liên nghe tiếng tiêu du dương không tự chủ ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay lại lên nóc nhà, cứ tưởng ngươi sẽ đổi phong thuỷ trèo lên cây đào này chẳng hạn, mà trèo lên cây lại sợ bị cành lá che chắn khiến người ta nhìn không thấy tướng mạo tiêu sái nên nhất quyết lại đứng trên nóc nhà.
Đại hiệp, ta thật bái phục a.
Mà cũng công nhận là tướng mạo của Đoàn thiếu gia rất anh tuấn nha, lại còn có chút cố gắng tạo hình tượng lạnh lùng trong đêm đứng trên mái nhà thổi tiêu, rất biết tạo phong cách riêng a, bất quá trên đó gió không ít đâu, ngươi không cảm thấy lạnh thì người nhìn thấy cũng thay ngươi mà nổi hết da gà.
Cuối cùng Từ Liên thực sự cũng không cam tâm mà thừa nhận tuy rằng Đoàn Phi có một chút xíu làm màu, nhưng miễn cưỡng cũng là một mỹ nam tử có trí khí có bản lĩnh, cũng… Tốt.
Nàng mỉm cười vì cái suy nghĩ bất chợt lạ lùng này của mình, từ khi nào lại để ý đến hắn rồi... ?
Tiếng tiêu cứ thế du dương trong đêm theo gió khẽ truyền xa, thật sự Từ Liên chưa bao giờ nghe được những âm thanh hoa lệ như thế, nay bất chợt nghe được tấu khúc cổ đại lại cảm thấy có một dạng thú vị đặc biệt khác lạ. Tiếng tiêu trầm trầm ngân khẽ, đôi lúc lại mượt mà bay bổng làm người nghe thấy bỗng dưng có chút say mê.
Người đứng thổi tiêu một mình cô độc, bao quanh là ánh trăng mờ ảo treo giữa trời cao, gió nhẹ thổi làm tóc đen phất phơ tung bay, ánh trăng ngà bao phủ khiến hắn càng lộ ra vài phần phiêu dật...
Từ Liên nhìn Đoàn Phi lại nghĩ, hay thì cũng hay, nhưng chỉ thổi một tấu khúc giải trí thôi có cần phải leo lên nóc nhà như vậy không? Trong khi vết thương trên vai còn chưa lành hẳn. Cái này là giống như sợ dân chúng xung quanh đây không thể nghe được tiếng tiêu của ngươi thổi đi?
Tấu khúc kết thúc, Đoàn Phi quay đầu nhìn về phía Từ Liên đang đứng, thấy nàng bất vi sở động không phản ứng gì hắn có chút thất vọng, đây là đam mê lớn nhất của hắn ngoại trừ việc luyện võ, mỗi khi hắn thổi tiêu tất cả người trong Đoàn phủ điều im lặng lắng nghe, tấu thúc vừa dứt tiếng vỗ tay cũng vang lên hồi lâu mới ngừng lại, mọi người điều nói hắn thổi tiêu rất hay, nhưng nhìn biểu tình của thê tử lại giống như vịt đang nghe sấm.
Đoàn Phi nhét ống tiêu vào thắt lưng nhân tiện lấy ra vò rượu, tay nâng vò rượu hướng nơi Từ Liên đang ngồi, nói:
“Từ công tử có nhã ý cùng ta uống một chén không?”
“Ta không biết uống rượu.” Từ Liên đáp.
Đoàn Phi dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.
“Từ công tử, là nam nhân lại không biết uống rượu, cư nhiên có thể vào bếp nấu cơm, cái này rất dễ làm người khác hiểu lầm ngươi là nữ tử đó nha.”
Ngươi khıêυ khí©h ai vậy? Ta sợ ngươi chắc, uống thì uống.
Từ Liên liếc mắt nhìn hắn, mũi chân khẽ nhún dùng khinh công đạp mạnh một cái bay lên, Đoàn Phi nhìn thấy nhếch mép cười thành công dụ được nương tử nhà mình bay lên nóc nhà.
Từ Liên thông thả ngồi xuống, hắn mím môi cười nhẹ mở bình rượu nhỏ uống một ngụm sau đó đưa qua trước mặt Từ Liên rồi hất cằm ra hiệu nàng uống thử. Từ Liên nhận lấy bình rượu nhìn nhìn.
Không phải nàng không dám uống, mà khi nhìn miệng bình rượu lại nhìn qua trên môi Đoàn Phi một giọt rượu đang chảy xuống, không tự chủ có chút ghê ghê, vệ sinh an toàn thực phẩm đi thiếu hiệp, uống chung chạ rất dễ bị lây bệnh từ đường miệng đó biết không?
Rất may nhìn thấy cái nắp bình để gần đó nàng liền ngồi nhích lại, hành động này làm Đoàn Phi trợn mắt lớn.
Thê… Thê tử hắn muốn ngồi sát bên hắn…
Nhưng khi Từ Liên lấy được cái nắp bình rượu liền lùi xa kéo dài khoảng cách giữa hai người, Đoàn Phi mất mát mà thở dài, thì ra nàng chỉ muốn lấy nắp bình rượu chứ không phải muốn ngồi gần hắn, lại một hơi thở dài nối tiếp…