Chương 25.2: Bé Tiểu Tô (25)

Con gái nhà mình hoàn toàn không biết che giấu cảm xúc, lúc vui mắt cong cong, lúc không vui gò má cong lên, hỉ nộ ái ố vừa nhìn liền biết, là một cục nhỏ với suy nghĩ trong lòng hoàn toàn trong suốt.

Lúc này từ vẻ mặt nặng nề của Yến Tiểu Tô mà xem, rõ ràng bé đang có tâm sự.

Yến Tiểu Tô thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, tâm tình sa sút vòng vòng ngón tay, dùng giọng điệu đặc biệt của trẻ con kể lại giấc mơ của mình.

"Mẹ ơi, hôm qua con có một giấc mơ kỳ lạ."

"Là trời mưa giống như hôm nay, ừm, ba của anh Châu Châu ở trong xe, thật đáng sợ, trên cửa sổ xe đều là, đều là chú ấy; còn có, anh Châu Châu bị một đôi tay đưa ra ngoài xe..."

Lúc bé miêu tả có chút lộn xộn, lộn xộn, nhưng mà, khi lời nói của Yến Tiểu Tô dần dần bật ra, biểu cảm của Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên đều trở nên nghiêm trọng.

Trời mưa, tai nạn giao thông đường bộ.

Lý Hạc chết, Châu Châu sống sót.

Mặc dù Yến Tiểu Tô không ngừng giảng giải trong quá trình kể, nhưng bé đã cố gắng chăm sóc đến từng chi tiết, thậm chí kể lại thời gian nhìn thấy.

13:16.

Con số trên đồng hồ của Lý Hạc, đến nay vẫn còn tồn tại rõ ràng trong trí nhớ của Yến Tiểu Tô.

Mấy phút sau, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ngập ngừng của Yến Tiểu Tô: "Giấc mộng này thật kỳ lạ, hiện tại cảm xúc của con là rất buồn bực, rất khó chịu..."

Mặc dù Yến Tiểu Tô trời sinh tính tình cởi mở lạc quan, nhưng chỉ cần tận mắt nhìn thấy hình ảnh ác mộng như vậy, cho dù là người lớn trưởng thành hơn nữa cũng không có khả năng dễ dàng thoát khỏi.

Trong nháy mắt tiếp theo, Yến Huỳnh nhẹ nhàng ôm Yến Tiểu Tô lên, đặt lên giường.

"Đây chỉ là một cơn ác mộng, là giả, không cần lo lắng." Yến Huỳnh ngồi xổm trước người Yến Tiểu Tô, nhìn thẳng vào mắt bé, giọng điệu không lạnh như thường ngày.

Tô Thời Xuyên cũng đi tới, nửa quỳ xuống như Yến Huỳnh, giọng nói thoải mái như ánh mặt trời: "Đúng vậy, tất cả đều là giả!"

Yến Tiểu Tô nhăn mặt, đôi mắt to tròn như quả nho hoang mang rũ xuống: "Là... giả sao?"

Không đợi bé lấy lại tinh thần, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu. Ngay sau đó, Yến Huỳnh làm ảo thuật móc ra một viên kẹo vị việt quất từ trong túi áo.

"Ăn kẹo không?" Cô hỏi.

Yến Tiểu Tô một giây trước còn u buồn, ngay giây sau ánh mắt liền tỏa sáng: "Ăn!"

Chắc là mẹ đã quên mất, từ lúc thức dậy đến giờ bé vẫn chưa đánh răng.

Nhưng nếu đã có kẹo, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!

Yến Tiểu Tô sợ Yến Huỳnh đổi ý, nhanh chóng bóc giấy gọi kẹo ra, đặt viên trong suốt vào trong miệng, cảm nhận được mùi thơm hoa quả tràn ngập trong miệng.

Nhìn Yến Tiểu Tô bị dời lực chú ý, Yến Huỳnh tiếp tục nói: "Tiểu Tô, còn nhớ lúc trước mẹ từng nói với con cái gì không?"

Yến Tiểu Tô chép kẹo, mơ hồ "Có ạ" một tiếng.

Bé nhớ lại, lúc mình chọn căn nhà ban đầu, mẹ quả thật đã nói với bé, nếu chọn phòng số 1 thì phải chuẩn bị cho cơn ác mộng.

Ý mẹ là, những cảnh tượng thực tế đến nghẹt thở đó...

Tất cả đều do ngôi nhà này mang đến sao?

"Đúng vậy, bảo bối. Hơn nữa mộng và hiện thực đều khác nhau." Tô Thời Xuyên cười híp mắt sờ đầu Yến Tiểu Tô, cởi mở mở miệng: "Trong mộng mơ thấy cái gì, hiện thực sẽ không xảy ra cái đó."

Yến Tiểu Tô thưởng thức kẹo ngọt nhè nhẹ, tâm tình vốn bất an tiêu tán như thủy triều xuống dưới sự trấn an của ba mẹ.

Tuy nhiên, một sự bối rối mới nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí bé.

"Nhưng tại sao con lại mơ thấy anh trai Châu Châu và bố anh ấy?" Bé thì thào tự nói.

Tại sao cơn ác mộng này lại liên quan đến người khác?

"Bởi vì trong lúc mạo hiểm, anh ấy là người bạn nhỏ cuối cùng mà con nhìn thấy." Tô Thời Xuyên nói: "Con thử nghĩ xem, trước khi đi ngủ nếu như mình xem "Bạch tuộc bảo bảo", buổi tối có phải cũng sẽ mơ thấy bạch tuộc bảo bảo không?"

Yến Tiểu Tô tỏ vẻ rõ ràng hẳn lên.

Có đạo lý.

Bé gặp ác mộng kỳ lạ như vậy vì điều cuối cùng mà bé nhìn thấy là Châu Châu, công thêm việc bị ảnh hưởng bởi căn nhà.

Đúng vậy, đây chỉ là giấc mơ!

Tô Thời Xuyên lộ ra hàm răng trắng bệch, kiên định gật đầu, tiếp tục dùng thuốc an thần mạnh mẽ cho Yến Tiểu Tô: "Hôm nay ba sẽ giúp con quét dọn nhà cửa thật tốt, trừ hết những thứ bẩn thỉu, tối nay nhất định sẽ cho con gái bảo bối của ba ngủ ngon giấc."

Yến Huỳnh ở một bên cũng gật đầu: "Đúng vậy."

Yến Tiểu Tô nuốt nước miếng kẹo cuối cùng trong miệng xuống, lại lộ ra nụ cười như ánh trăng nhỏ.

"Con biết rồi! Giấc mơ là giả, hơn nữa cũng khác biệt với hiện thực." Bé hào hứng bừng bừng nói, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên, sôi nổi nhảy xuống giường, chạy ra ngoài cửa.

Lúc chạy tới cửa, Yến Tiểu Tô bỗng nhiên xoay người, hạ quyết tâm gọi Yến Huỳnh: "Mẹ, nói cho mẹ biết một bí mật, vừa rồi lúc mẹ cho con kẹo ăn con còn chưa đánh răng đâu!"

Sau khi nói xong, bé giống như là sợ Yến Huỳnh tìm mình tính sổ, nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa.

*

Sau khi Yến Tiểu Tô rời đi, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên liếc nhau.

Hai người cũng không vì chút tâm tư lừa gạt trẻ con này mà bật cười, hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt của bọn họ không còn hời hợt như vừa mới ngụy trang nữa mà trở nên cực kỳ nghiêm túc.

"Bà xã, không ngờ năng lực giấc mơ tiên tri của Tiểu Tô lại thức tỉnh ở chỗ này." Tô Thời Xuyên như có điều suy nghĩ, lông mày nhíu lại.

Yến Tiểu Tô sinh ra trong một phó bản tình cảm tên là "Ngàn vạn bà xã ôm bụng chạy: Thiên tài manh bảo hai tuổi rưỡi". Nghe tên liền biết, phó bản loại tình cảm này là một phó bản với phần trăm tử vong thấp hiếm thấy, chỉ cần người chơi dựa theo kịch bản ban đầu mà đi, trải qua một loạt kịch bản tiêu chuẩn như tình một đêm, ôm bụng chạy, mất trí nhớ, truy thê hỏa táng tràng, là có thể thuận lợi thông quan.

Ở trong thiết lập của phó bản, siêu năng lực của thiên tài manh bảo chính là -- giấc mơ tiên tri.

Lúc đầu, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, nhưng lại trực tiếp bị việc độ khó của phó bản đột nhiên giảm xuống và đầy cẩu huyết này làm thay đổi quỹ tích vận mệnh; Hai người vốn đang trong thời kỳ mập mờ không đâm thủng như cửa sổ giấy, nhưng do Yến Tiểu Tô ra đời trong phó bản này, tình cảm của họ nhanh chóng ấm lên.

Mà sau khi thông quan - -

Chẳng biết tại sao Yến Tiểu Tô hai tuổi rưỡi lại trực tiếp đi theo bọn họ tới hiện thực.

Hai người dứt khoát trực tiếp "xin giấy nhận con", sau đó, hai vợ chồng lại tiếp tục đại sát tứ phương ở thế giới vô hạn lưu, để lại vô số truyền thuyết thần thoại.

Nhưng cho đến khi Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên tích lũy đủ điểm tích lũy vô hạn, lần lượt tuyên bố về hưu thì năng lực giấc mơ tiên tri của Yến Tiểu Tô vẫn chưa từng thức tỉnh. Dần dần, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên cũng quên mất cái gọi là thiết lập "thiên tài manh bảo", cũng chỉ coi Yến Tiểu Tô như một đứa trẻ bình thường.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi trên mái che ngoài cửa sổ.

Tô Thời Xuyên phá vỡ sự yên lặng, hỏi: "Vậy chúng ta... có cần can thiệp không? Cái chết của ba mẹ Châu Châu ấy."

Yến Huỳnh im lặng, thật lâu sau, mới mở miệng.

"Cần. Nhưng cố gắng cẩn thận, không thể để nguyên nhân tử vong của bọn họ chuyển sang cho chúng ta."