"Ba mẹ Tiểu Tô, hai người làm sao vậy?" Mấy vị phụ huynh bên cạnh đều bị động tác đột ngột của hai người dọa sợ, không rõ nguyên cớ.
Yến Huỳnh sải bước đi tới trước mặt nhân viên công tác, con ngươi lạnh như băng giống như đóng băng tất cả.
"Hủy phó bản đi."
Tô Thời Xuyên tiện tay tháo máy thu âm cho mình và Yến Huỳnh xuống, sau đó, anh dửng dưng dùng một tay tắt máy quay phim đang hoạt động bên cạnh, nghiêng đầu cười cười sang sảng.
Chỉ là, lời nói phun ra từ trong miệng Tô Thời Xuyên, lại hoàn toàn ngược với biểu cảm cười híp mắt của anh.
"Nhanh lên, thả con gái cưng của tôi ra, ngay bây giờ."
*
Trong lối đi dưới lòng đất, chân Yến Tiểu Tô giống như mọc rễ, bị một lực lượng thần bí nào đó đóng đinh tại chỗ.
Tiếng đàn dương cầm du dương bi thương càng lúc càng lớn, quanh quẩn bên tai bé thật lâu không tan.
Nghe đàn dương cầm, trong lòng Yến Tiểu Tô dâng lên cảm giác sầu não khó có thể diễn tả bằng lời – giống như lúc trước khi tận mắt nhìn thấy ba giẫm lên thân thể gấu con đồ chơi của cô, cảm giác khổ sở trong ngực hết sức mãnh liệt.
"…?"
Tầm mắt bé giống như bị sương mù che khuất, ngay cả hình dáng Chau Chau trước người cũng không thấy rõ.
Cùng lúc đó, trong đầu Yến Tiểu Tô nhanh chóng hiện ra vài hình ảnh.
Đầu tiên là một đứa bé không nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo, mặc áo đuôi tôm ngồi ở trung tâʍ ɦội trường huy hoàng sáng ngời, khẽ nâng hai tay, vuốt ve phím đàn đen trắng trước mặt.
Trong nháy mắt khi hai tay nhóc hạ xuống, hình ảnh vừa chuyển, đứa bé biến thành một thiếu niên có thân hình cao lớn, đứng ở bên cạnh sân thượng của một nơi nào đó, kinh ngạc nhìn xuống dòng xe không ngừng chảy phía dưới.
Sau đó, thiếu niên lại xuất hiện trong một phòng đàn nhỏ hơn nhiều so với hội trường, trên cổ tay trắng nõn có vết sẹo xấu xí.
Tuy rằng mỗi lần đều không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng Yến Tiểu Tô không khỏi khẳng định: Nhân vật chính của những cảnh tượng này, nhất định đều là cùng một người.
"Em Tiểu Tô, em làm sao vậy?"
"Tiểu Tô, sao em không đi?"
"Tiểu Tô..."
Cổ tay của mình giống như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, là anh Châu Châu sao?
Giọng nói ân cần của các bạn nhỏ xung quanh truyền đến, nhưng Yến Tiểu Tô lại nghe không rõ ràng.
Bởi vì lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ồn ào hơn nhiều chiếm lấy thính giác của bé.
Tiếng đàn dương cầm du dương kèm theo tiếng người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng phanh xe chói tai, tiếng va chạm nặng nề khiến người ta giật mình, tiếng khóc tê tâm liệt phế, tất cả đều tề tự ở bên tai Yến Tiểu Tô.
Nếu đây là một bản hòa tấu nào đó, vậy nó chính là bản tệ nhất thế giới.
"- - đừng cãi nhau nữa!!"
Cuối cùng Yến Tiểu Tô không chịu nổi gánh nặng, dùng hai tay bịt tai, ngồi xổm xuống đất hô to.
Các bạn nhỏ không hiểu chuyện gì lập tức im lặng.
[Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tô bảo bối nổi giận, làm sao vậy.]
[Chờ một chút, là tay quay phim run, hay là Tiểu Tô đang run?]
[Tiếng trẻ con líu ríu quả thật rất ồn ào, Tiểu Tô có thể nhịn đến bây giờ cũng rất lợi hại.]
[...? Có khả năng Tiểu Tô cũng là đứa bé đang líu ríu không?]
Tiểu Chanh Tử và Tử Mộc nhìn nhau một cái, phát hiện một tia kinh ngạc và do dự từ trong ánh mắt của nhau.
Bọn họ vừa mới...
Có phải là đã nói to quá không?
Tiểu Chanh Tử lặng lẽ cúi người xuống, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt mềm mại của Yến Tiểu Tô: "Thực xin lỗi mà Tiểu Tô, vừa rồi mình chỉ muốn quan tâm cậu thôi."
Yến Tiểu Tô cũng không trả lời, mà tiếp tục dùng hai tay bịt chặt lỗ tai.
Thật bất thường.
Quan hệ giữa bé và Tiểu Chanh Tử vô cùng tốt, ngày thường dù chỉ một tiếng "Ừ" cũng phải đi vòng qua mười tám khúc cua trên đường núi.
Tử Mộc không được tự nhiên đi tới trước người Yến Tiểu Tô, ôm chặt hai tay giả bộ không kiên nhẫn, nhưng giọng nói lại hạ thấp rất nhiều: "Hừ, ai bảo vừa rồi em không nói."
PD kéo ống kính lại gần, nhưng chỉ kịp bắt được động tác Yến Tiểu Tô vùi đầu vào hai đầu gối.
"Chú quay phim!" Châu Châu vốn đang lôi kéo cổ tay Yến Tiểu Tô, không biết vì sao sắc mặt lại có chút tái nhợt, môi nhóc run rẩy: "Chú mau mang em Tiểu Tô ra ngoài đi!"
Bởi vì tình huống không tầm thường này, trong phòng phát sóng trực tiếp của Yến Tiểu Tô, đủ loại bình luận đồng loạt bùng nổ trên màn đạn.
Từ khi phát sóng tới nay, Yến Tiểu Tô trong truyền hình trực tiếp vẫn luôn thể hiện hình tượng ánh nắng nhỏ vui vẻ, bởi vậy, hôm nay tâm tình bé đột nhiên thay đổi lớn, khiến không ít khán giả cảm thấy kỳ quái.
Cộng với lời nói lo lắng của Châu Châu, cũng làm cho người ta cảm thấy không thích hợp.
[Oxy dưới đất ít hơn trên đất liền, Tiểu Tô thiếu oxy sao?]
[Trời ạ, Tiểu Tô bảo bối đang phát run QAQ thật lo lắng......]
[Người quay phim đừng quay nữa, mau đi xem tình huống của Tiểu Tô đi.]
Ngay khi người xem trên mạng đang bàn tán xôn xao, lối đi dưới lòng đất bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vang vọng.
Bịch, bịch, bịch.
Mỗi một bước đều vô cùng dùng sức.
Camera PD quay lại và phát hiện ra người đàn ông mặc trường sam trước đó đã đổi "cuộc thi trốn tìm" thành "cuộc thi hữu nghị" đột nhiên xông vào lối đi.
Tiếng bước chân rất nặng chính là đến từ nhân viên công tác này, anh ta quả thực đã dùng tốc độ như bay chạy tới trước người Yến Tiểu Tô.
"Các bảo bối của chúng ta đều mạo hiểm thật lâu ở dưới lòng đất, à... Thời gian, thời gian không ngắn, các bảo bối cũng rất mệt mỏi."
Trên trán người đàn ông mặc trường sam còn thấm vài giọt mồ hôi, anh ta cười ngượng ngùng đối với ống kính, như là vắt hết óc mới nói ra được những lời này.
Ngay sau đó, người đàn ông mặc trường sam đưa mắt nhìn PD quay phim.
Máy quay ngầm hiểu, đột nhiên quay ống kính, tập trung vào một chỗ lõm có lịch sử lâu đời trên vách động, tránh bọn trẻ cách đó không xa đi.
Giống như đột nhiên biến hiện trường quay phim của chương tình thiếu nhi thành một loại phim phóng sự cảnh quan tự nhiên nào đó.
Lúc này, trong phòng truyền hình trực tiếp của Yến Tiểu Tô, cư dân mạng ngoại trừ bị ép thưởng thức những chỗ lồi lõm trên tường ra thì chỉ có thể nghe thấy tiếng đối thoại mơ hồ vì chất lượng âm thanh hoàn toàn bị tổn hại.
"Tiểu Tô, có khỏe không?"
"A, ồn ào quá..."
"Lập tức sẽ không ầm ĩ nữa, để chú dẫn cháu ra ngoài tìm ba mẹ."
"..."