Bốn mươi phút sau, các món ăn của đội đỏ và xanh lần lượt được mang lên bàn.
Gia đình đội đỏ bởi vì có sự tham gia mạnh mẽ của đầu bếp mới bên X, cha Diệu Kỳ, các món ăn trên bàn có đủ màu sắc và hương vị, làm cho các thành phần hạn chế trở nên cực kỳ ngon miệng.
Mà ba người trong gia đình đội xanh đều không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, thậm chí, tần suất mấy người vào bếp có thể dùng năm để đo lường, vì vậy món ăn họ mang lên thật đáng thương, chỉ có thể khiến người ta miễn cưỡng khen ngợi một câu "May mà không cháy".
Sau khi sáu nhóm gia đình ngồi xuống cạnh hai chiếc bàn, trưởng thôn hỏi.
"Các bạn nhỏ, các con đã xem quá trình nấu ăn của ba mẹ chưa?"
Yến Tiểu Tô: "Xem rồi!"
"Ba mẹ nấu cơm vất vả không?"
Yến Tiểu Tô: "Vất vả!!"
"Vậy mấy món ăn mà ba mẹ làm ra này, các con có hài lòng không?"
Yến Tiểu Tô kẹt cứng: "..."
Một mảnh yên tĩnh quỷ dị, nụ cười của Tô Thời Xuyên cứng lại, nhẹ nhàng chạm vào bả vai Yến Tiểu Tô: "Bảo bối, đừng không nói lời nào."
Yến Tiểu Tô ngậm chặt miệng, ưu sầu nhìn về phía trước: "..."
[Ha ha ha ha ha Vương Tiểu Tô luôn luôn cổ vũ đột nhiên câm rồi ha ha ha]
[Trước khi ba Tiểu Tô nấu ăn thấy mẹ Tiểu Tô đắc ý, tôi còn cảm thấy có lẽ ba sẽ xoay chuyển tình thế, kết quả thịt xào ra cũng đen như mặt tôi lúc chơi game rút thẻ trên điện thoại vậ.]
[Thành thật, thật sự là quá thành thật [cười khóc]]
Kế tiếp, giờ cơm trưa chính thức bắt đầu.
May mắn đồ ăn bên đội xanh chỉ là bề ngoài không tốt, thực tế ăn vào miệng vẫn cảm thấy ngoài khá ý muốn. Chỉ cần không đi nhìn toàn bộ ghế Mãn Hán của gia đình đội đỏ, đội xanh cũng có thể được coi là "ăn ngon".
Đang vùi đầu ăn cơm, Yến Tiểu Tô đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
"Tiểu Tô!"
Yến Tiểu Tô quay đầu lại, thấy Tiểu Chanh Tử hạ giọng, cẩn thận bưng một chén đậu hũ Văn Tư nhỏ tới.
"Lúc trước cậu cho mình nguyên liệu nấu ăn, bây giờ mình cũng tới đưa đồ ăn cho cậu."
Tiểu Chanh Tử tươi cười, trực tiếp đặt đậu hũ Văn Tư bên cạnh bàn Yến Tiểu Tô.
"A, Tiểu Chanh Tử... " Yến Tiểu Tô kinh ngạc mở miệng.
"Xuỵt - -!"
Tiểu Chanh Tử đặt ngón trỏ bên môi, ý bảo bé đừng nói: "Chú dì bên cạnh nói, đội đỏ và xanh không thể ăn chung."
"Vậy mà cậu còn..."
Tiểu Chanh Tử lén nhìn ba mẹ cách đó không xa: "Nhưng ba mẹ mình nói, mình có thể lặng lẽ đến đưa. Cho nên, Tiểu Tô, cậu cũng phải lặng lẽ ăn nha."
Yến Tiểu Tô ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của đậu phụ Văn Tư trong tay, hết sức cảm động: "Cảm ơn Tiểu Chanh Tử."
Tiểu Chanh Tử hoàn thành sứ mệnh, vui vẻ nắm lấy lòng bàn tay Yến Tiểu Tô, lập tức sôi nổi chạy về bên bàn của đội đỏ.
[Tình bạn của hai chị em cũng thật là đẹp!]
[Hơi lạc đề một chút, đậu hũ này làm thật đẹp mắt, tản ra trong canh như hoa vậy.]
[Chờ một chút, Tiểu Tô bảo bối đừng quá thành thật! Lặng lẽ ăn chứ không phải để bảo con chui xuống dưới bàn ăn!]
Yến Huỳnh bỗng nhiên phát hiện, cục nhỏ bên cạnh mình chậm rãi ổn định hạ xuống, đến cuối cùng chỉ còn lại đỉnh đầu.
Cô đưa tay ra, xách Yến Tiểu Tô muốn chui xuống dưới bàn ăn đậu hũ lên: "Ngồi ngay ngắn ăn."
Cả người Yến Tiểu Tô run lên, giơ chén nhỏ trong tay lên, bất an nhìn về phía Yến Huỳnh: "Mẹ, con có thể ăn không?"
Bé còn nhớ rõ mấy ngày hôm trước, Yến Huỳnh cho dù như thế nào cũng không muốn cho bé ăn đồ anh Châu Châu đưa tới, vậy bây giờ...
Có phải cũng sẽ không để cho bé ăn đậu hũ Tiểu Chanh Tử mang tới hay không?
Không ngờ Yến Huỳnh chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Ngồi trên băng ghế ăn, đừng chui xuống. Bẩn." Yến Huỳnh lời ít ý nhiều, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Yến Tiểu Tô.
Yến Tiểu Tô vui vẻ ra mặt: "Được! Con biết rồi."
Chỉ là, có một chút nghi hoặc đột nhiên lóe lên trong đầu bé.
Tại sao cùng là thức ăn mà bạn bè đưa tới, thái độ của mẹ đối với hai bát thức ăn lại hoàn toàn trái ngược nhau?
Yến Tiểu Tô trầm tư suy nghĩ ba giây - -
Tự nhiên là không có được bất kỳ đáp án nào.
Quên đi, lần sau nghĩ lại đi.
Yến Tiểu Tô cảm động hút một ngụm thức ăn trong bát trước, lại nhìn món thịt Tô Thời Xuyên xào trên bàn, sau khi so sánh không khỏi cảm khái nói: Chén đậu hũ mà ba Diệu Diệu và Kỳ Kỳ làm này...
Thật sự siêu ngon!