Chương 2.1: Bé Tiểu Tô (2)

Người phá vỡ sự im lặng quỷ dị trong phòng chính là Yến Tiểu Tô.

Giọng nói của bé ngọt ngào ngây thơ, một tay ôm bình nước cá nhỏ, tay kia ôm gấu con đồ chơi, giọng điệu hân hoan.

- Giống như là giữa lúc đang xem phần truy đuổi kí©h thí©ɧ trong một bộ phim thương mại, mỗi người xem đang vô cùng khẩn trương lại được nhét một viên kẹo sữa mềm mại vào trong tay.

Vừa dứt lời, trong phòng truyền đến một tiếng hít thở không khí lạnh.

Yến Tiểu Tô vừa nói cái gì?

Cô Trình như vừa tỉnh mộng, tầm mắt dại ra chuyển từ ngoài cửa sổ sang Yến Tiểu Tô.

Sau khi trung tâm ngôn ngữ trong đại não của mình xử lý xong lời nói của Yến Tiểu Tô, đồng tử cô Trình co rút lại.

Tiểu Tô nói, người phụ nữ lái siêu xe lóa mắt này chính là... Mẹ của bé?

Cô giáo Trình tiếp nhận lớp Bồ Công Anh chưa đến hai tháng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ của Yến Tiểu Tô - - trong trí nhớ của cô, trước đây người phụ trách đưa đón Yến Tiểu Tô lên xuống trường, thông thường là một ông nội hiền lành khoảng 60 tuổi.

Ông nội kia hình như là tài xế nhà Yến Tiểu Tô, lái một chiếc SUV màu đen khiêm tốn bình thường, hoàn toàn không liên quan đến chiếc xe thể thao kiêu căng dị thường trước mắt.

Nhìn cách ăn mặc và cử chỉ bình thường của Yến Tiểu Tô, cô giáo Trình cũng mơ hồ đoán được gia cảnh của bé hẳn là không tệ, nhưng mà...

Chiếc xe thể thao trước mắt này toàn thân lộ ra vẻ "Tôi siêu cấp cao quý", vẫn làm cho cô Trình mất tiếng.

Thành phố F chỉ là một thành phố nhỏ bình thường ở phía Nam, ngay cả đô thị loại hai cũng chưa được.

Quả thực, nhà trẻ Hải Nguyên là một trong những nhà trẻ đứng đầu thành phố F, nhưng đây cũng chỉ là cấp bậc đứng đầu huyện thị.

Ở thành phố F, những người giàu có toàn thành phố đều có thể đếm trên đầu ngón tay, cô Trình thật sự nghĩ không ra: Rốt cuộc là từ khi nào thành phố F lại xuất hiện một nhân vật có thể lái loại xe thể thao cao cấp này?

Không đợi cô Trình lấy lại tinh thần từ sự khϊếp sợ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

"Mời vào - -" Cô Trình vội nói.

Cô còn chưa dứt lời, cửa phòng hội đàm đã bị người ta đẩy ra.

Cạch, cạch, cạch.

Khoảnh khắc nhìn thấy người tới, trong lòng tất cả người trưởng thành trong phòng hội đàm đều vang lên tiếng giày Martin đạp trên mặt đất trong ảo tưởng khi vừa mới nhìn qua cửa sổ.

Người phụ nữ này, thật sự quá...

"Thật tuyệt!"

Không biết là bạn nhỏ nào lặng lẽ nói hai chữ, giọng nói đã đè thấp nhưng lại được phóng đại ở trong căn phòng yên tĩnh.

- Tuyệt.

Đúng là câu trả lời cực kỳ thích hợp với cảnh tượng hiện tại.

Người phụ nữ cao gầy trước mắt đã tháo mũ bảo hiểm xuống, kẹp mũ bảo hiểm ở dưới nách. Một mái tóc dài cuộn sóng màu hạt dẻ phủ sau đầu cô, nhiễm hơi ẩm của giọt mưa, phong tình vạn chủng ngoài ý muốn.

Bởi vì khí thế người phụ nữ cực thịnh, mọi người thường thường sẽ không phát hiện ra được ngũ quan của cô cũng đủ kinh diễm: da tuyết môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài, trong con ngươi đen nhánh như là cất giấu một nắm sương tuyết, có loại vẻ đẹp lạnh thấu xương.

Nói thật, người phụ nữ này không giống như là mẹ đến nhà trẻ thăm con, mà có chút giống như là tay đua hiên ngang rong ruổi trên sân thi đấu.

"Mẹ ơi...!"

Yến Tiểu Tô buông bình nước cá nhỏ trong tay xuống, tùy ý để bình nước treo trên dây lưng. Bé nhảy khỏi ghế nấm và chạy về phía mẹ.

Đôi mắt Tiểu Tô sáng lấp lánh, bàn tay nhỏ bé vuốt dây đeo bằng nhung trên vai, dường như muốn lấy ra thứ gì đó từ trong cặp sách nhỏ.

Nhưng mà, lúc bàn tay nhỏ bé của Yến Tiểu Tô sờ sờ xuống đáy cặp sách, còn chưa lấy đồ từ trong túi ra, bé bỗng nhiên bị người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy qua một bên.

"Tiểu Tô, có mệt không? Con đi ra ngoài trước đi."

Giọng của đối phương rất lạnh.

Yến Tiểu Tô sửng sốt, chợt không biết làm sao ngẩng đầu lên: Bé nhìn thấy, mẹ đang nhìn chằm chằm phương hướng ba mẹ Hạo Hạo, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không chia cho bé một chút nào.

...Mẹ vẫn như trước.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng tập trung ánh mắt trên người bé.

Nhận thức này khiến Yến Tiểu Tô như bị dội một chậu nước lạnh.

Thú con nhân loại vốn vẫn còn vui vẻ cụp mắt xuống, đôi mắt mất đi vẻ tươi sáng trước đây, hàng lông mi dày và dài tạo ra bóng tối dưới mắt.

Có cặp sách bé bạch tuộc che giấu, Yến Tiểu Tô lặng lẽ nắm khăn tay trong tay, nặng nề đặt lại dưới đáy cặp sách - - Bé nhìn thấy áo da trên người mẹ bị nước mưa nên hơi ướt, phản xạ ra ánh sáng sáng ngời dưới ánh đèn.

Bé vốn muốn giúp mẹ lau quần áo.

"Đừng lo lắng, Tiểu Tô. Lúc này cứ để cho mẹ trò chuyện với bọn họ một chút." Người phụ nữ không biết Yến Tiểu Tô đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục mở miệng nói.

Trong giọng nói còn ẩn chứa độ lạnh có thể làm chết người.

Yến Tiểu Tô thấp giọng "A" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xoay sang một bên.

"Tiểu Tô, con đi ra ngoài chơi với các bạn học trước đi, mẹ nhất định sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng." Người phụ nữ cảm thấy trong giọng nói của Yến Tiểu Tô thấp xuống, cúi người sờ sờ mái tóc khô ráo của đứa nhỏ.

Sau đó, cô đưa cho Yến Tiểu Tô một viên kẹo vị việt quất: "Ăn kẹo đi, ngoan."

Khi người phụ nữ vươn tay ra, Yến Tiểu Tô bỗng nhiên hơi mấp máy cánh mũi.

- Lại tới nữa.

Mùi gỉ sét kỳ lạ đó.

Trên người mẹ thỉnh thoảng sẽ mang theo mùi quái dị, mùi này sẽ làm cho Yến Tiểu Tô có cảm giác mê muội khó hiểu.

Lúc này, cô giáo Trình ở một bên cuối cùng cũng tìm được thời cơ chen vào, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "À, mẹ Tiểu Tô này, xin hỏi cô gọi là gì?"

"Yến Huỳnh."

"A, a. Yến... Cô Yến, hay là để Tiểu Tô ở lại cùng Hạo Hạo đi? Các bạn nhỏ đều ở đây thì tốt hơn." Cô giáo Trình nói.

Yến Huỳnh không mang theo độ ấm nhếch khóe miệng, ghét bỏ nhìn Hạo Hạo ngồi trên sô pha: "Không tốt."

"Cái này..."

Yến Huỳnh nhường ra một vị trí, đưa mắt nhìn Yến Tiểu Tô và bạn bè của bé đi ra khỏi cửa, sau đó mới quay đầu, chậm rãi mở miệng.