Khóc thì khóc, nháo thì nháo, nguyên liệu nấu ăn vẫn không thể lãng phí!
Cuối cùng, Yến Tiểu Tô cũng bình tĩnh trở lại nhìn quanh một vòng, ngượng ngùng dụi dụi hai mắt đỏ bừng.
Bé nói với hai người bạn nhỏ: "Sao tự dung mình lại khóc chứ... Không sao không sao đâu, chúng ta đi tiếp đi!"
Đây là suy nghĩ thực sự của Yến Tiểu Tô.
Chỉ là lời nói thật lòng này, sau trận nước mắt bão táp như rửa tội vừa rồi, rơi vào trong tai bất kỳ người nào đều là giả bộ vui vẻ, khiến người ta khó chịu.
Châu Châu và Tử Mộc cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy Châu Châu trầm tư một lát, bỗng nhiên đi lên trước, ấn vai Yến Tiểu Tô: "Em Tiểu Tô, để anh giúp em đeo giỏ gỗ."
Sau đó, nhóc liền lưu loát tiếp nhận giỏ gỗ của Yến Tiểu Tô, đeo ra phía trước người mình.
"Cảm ơn anh Châu Châu! Đợi lát nữa em nghỉ ngơi tốt, em sẽ đeo lại nó." Yến Tiểu Tô xoa xoa chóp mũi.
Vừa rồi cảm xúc mạnh mẽ dâng lên, làm cho bé quả thật đã khóc đến không còn sức lực.
Đề nghị này của Châu Châu tới vừa đúng lúc.
"Được." Châu Châu gật đầu.
Lần này, trước sau người Châu Châu có hai cái giỏ gỗ, bỏ qua khuôn mặt quá mức tuấn tú, nhìn từ xa giống như một con gấu trúc bụng to mập mạp.
Bên cạnh, Tử Mộc luôn luôn đối nghịch với Yến Tiểu Tô lúc này lại không có nói chuyện gì.
Nhóc chỉ im lặng nắm chặt giỏ gỗ trên lưng, cúi đầu đi theo phía sau hai người.
*
Sau đó, ba đứa trẻ tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm nguyên liệu của bọn họ.
"Chú ơi, xin hỏi nhà chú còn món gì ngon không ạ?"
"Rau dưa không có, nhưng thịt ba chỉ vẫn còn."
"Vậy chú có thể chia cho chúng ta một ít thịt không ạ?"
"Có thể có thể, không thành vấn đề."
"Cám ơn chú tốt bụng! Đây là cà chua, cho chú ăn này."
"Ai nha, con nhà ai mà ngoan vậy? Nhưng chú không thể để các cháu chịu thiệt vô ích được, chờ chút, chú lấy thêm trứng cho các cháu."
Một đường đi tới, Yến Tiểu Tô nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn đại diện cho ba người: Bé đáng yêu miệng ngọt, mặc cho ai xem cũng đều thấy bé là một tiểu khả ái khiến người ta đặt ở trên đầu quả tim.
Chỉ cần Yến Tiểu Tô mở miệng, sẽ không có nguyên liệu nấu ăn nào mà bé không có.
Thậm chí, tổ tiết mục vốn cố ý thiết lập mấy nhà giữ nguyên liệu nấu ăn ở chỗ này, các bạn nhỏ cần phải hoàn thành nhiệm vụ nhỏ mới có thể lấy được nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng khi Yến Tiểu Tô mang đôi mắt ướŧ áŧ vừa mới khóc cùng chóp mũi đỏ ửng, ấp úng đòi đồ vật với người tổ tiết mục nhờ giữ nguyên liệu --
Người giữ nguyên liệu nấu ăn: "..."
Cô bé nhà người ta cũng đã khóc rồi! Ai lại nhẫn tâm để cho bé đi làm nhiệm vụ trước chứ.
Vì vậy, người lớn không có ngoại lệ, toàn bộ lựa chọn quên đi sứ mệnh trên người, cầm nguyên liệu nấu ăn trong tay chắp tay nhường lại.
"Tiểu bảo bối cầm lấy đi, thuận buồm xuôi gió."
Người tổ tiết mục nhờ cười vẫy tay với bà người Yến Tiểu Tô, từ ái nhìn bọn họ rời đi.
Cuối cùng, nguyên liệu nấu ăn Yến Tiểu Tô xin được, phần lớn đều đặt vào giỏ gỗ phía sau người Châu Châu.
Mắt thấy Châu Châu vô cùng vất vả điều chỉnh dây thừng thô trên vai, Yến Tiểu Tô lo lắng mở miệng: "Anh Châu Châu, anh trả lại giỏ cho em đi. Em có thể tự đeo."
Châu Châu quả quyết lắc đầu, lau mồ hôi thấm ra trên trán, bày ra bộ dáng "Sức lực của anh rất lớn".
"Không sao đâu, em Tiểu Tô. Chút đồ này, anh hoàn toàn không mệt."
[Ha ha ha ha ha Châu Châu này, gánh vác trọng lượng mà sinh mệnh không thể thừa nhận.]
[Xin mời thưởng thức tiểu phẩm mạnh miệng: "Căn bản không mệt"]
[Nhập hố từ cuộc thi piano của Julius, xem phần này rất muốn nói, tiểu nam thần nhóc có thể duy trì hình tượng tao nhã của một nghệ sĩ piano thiên tài một chút được không?]
[Mặc dù biết bọn nhỏ đều là tình bạn thuần khiết, nhưng vẫn nhịn không được lộ ra nụ cười của dì [hắc hắc].]
Nhưng mà, dù cho Yến Tiểu Tô có trì độn hơn nữa, giờ phút này bé cũng có thể nhìn ra Châu Châu mỏi mệt và cố gắng chống đỡ.
"Anh Châu Châu, không sao đâu, cứ đưa cho em đi!" Bé không nói lời nào nhận lấy giỏ gỗ từ trên vai Châu Châu, tràn đầy tự tin mở miệng: "Sức lực của em cũng rất --"
Bịch.
Khi bàn giao, giỏ đầy thực phẩm rơi thẳng xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Yến Tiểu Tô: "..."
Câu nói "sức lực rất lớn" của bé mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng hóa thành một câu quanh co không có dấu chấm hết.
Vừa rồi rốt cuộc bé bị các ông bà, chú dì và các anh chị nhét vào bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn vào vậy?
Cái này cũng quá nặng đi!
Trong phòng truyền hình trực tiếp, một đống màn đạn "Ha ha ha" thổi qua với tốc độ ánh sáng.
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại, ngay khi Yến Tiểu Tô và Châu Châu lúng túng nhìn nhau, cùng lúc đưa tay nghĩ đến việc cầm giỏ gỗ trên mặt đất lên --
Một đôi tay khác bỗng nhiên vươn ra từ bên cạnh, cố sức nâng giỏ gỗ trên mặt đất lên, giúp Yến Tiểu Tô đeo giỏ ra phía sau.
"Cảm ơn... A?"
Yến Tiểu Tô quay đầu nhìn lại, phát hiện đôi tay này lại là - -
Của Tử Mộc vẫn luôn im lặng đi theo sau hai người.
"Lần này phải cố gắng tự mình đeo lấy!" Tử Mộc thở hổn hển mấy hơi, vỗ vỗ bụi đất trên tay, ánh mắt có chút né tránh và mất tự nhiên.
"Còn nữa, vừa rồi thật xin lỗi, em Tiểu... em Tiểu Tô." (hự trước giờ mình tưởng bằng tuổi á, mà giờ thành anh rồi nên thôi sau đổi sang anh - em nha)
Đây là lần đầu tiên Yến Tiểu Tô nghe được Tử Mộc chịu thua. Trước kia, Tử Mộc luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, lớn tiếng thô lỗ, mái tóc xoăn nhỏ kia dường như đều có thể vểnh lên trời.
Yến Tiểu Tô xoay người, dời tầm mắt về phía Tử Mộc, lông mi thon dài không ngừng chớp động, giống như có chút ngây người.
Giờ phút này, trong con ngươi đen trắng rõ ràng của con non nhân loại tựa như ẩn giấu ánh sao sáng chói, mỗi khi mí mắt nháy một cái, sẽ rơi ra một ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Tử Mộc bị bé nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, giọng nói không khỏi lại cứng rắn.
"Em, em nhìn anh làm gì?"
Không ngờ, Yến Tiểu Tô gãi gãi tóc, hỏi ra một vấn đề khiến nhóc không ngờ tới.
"Anh Tử Mộc, tại sao anh phải xin lỗi em?"
Tử Mộc vốn muốn nhẹ nhàng bỏ qua chuyện xin lỗi, nhưng nghe được giọng điệu ngây thơ của Yến Tiểu Tô lúc này, không khỏi đỏ mặt.
Tại sao phải xin lỗi?
Đương nhiên là bởi vì nhóc, nhóc làm sai chuyện, khiến Yến Tiểu Tô không vui.
"Chính là, chính là... ai bảo vừa rồi em khóc?" Giọng Tử Mộc cứng rắn: "Lần sau anh sẽ không lấy cà chua của em nữa, cho nên, em cũng đừng chảy nước mắt nữa."
Hai tay nhóc chống nạnh, khí thế mười phần, âm cuối lại giống như là bị ấn nút âm lượng, giảm bớt từng bậc một.
Yến Tiểu Tô nhất thời không trả lời.
Trong lúc im lặng, Tử Mộc mặt mũi không vui lặng lẽ vươn tay, muốn giúp Yến Tiểu Tô sửa sang lại dây đeo vai giỏ gỗ của bé, từ đó giúp bé giảm bớt chút áp lực trên vai.
Nhưng mà...
Yến Tiểu Tô bỗng nhiên chậm nửa nhịp "A" một tiếng, cúi đầu nhẹ giọng nói thầm.
"Nhưng em không khóc vì anh cầm cà chua, em vốn muốn chia cà chua cho mọi người, tại sao phải xin lỗi em?"
Những câu nói vụn vặt này lập tức bị Tử Mộc bắt được.
Cánh tay nhóc vươn được một nửa lại dừng lại trên không trung: "Cái gì? Nhưng em vừa mới khóc..."
Yến Tiểu Tô nhìn Châu Châu đang đi chậm lại, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, em khóc, nhưng em khóc vì thương anh Châu Châu thôi."
Bé sợ Tử Mộc nghe không hiểu, từng câu từng chữ đặc biệt rõ ràng.
Tử Mộc: "..."
Bởi vì đau lòng Châu Châu mới khóc?
"Chuyện này không liên quan đến anh, cho nên anh không cần xin lỗi." Yến Tiểu Tô tiếp tục trẻ con nói: "Em sẽ không vì chuyện anh làm mà khóc đâu."
Tử Mộc: "..."
Tuy rằng không cần phải xin lỗi Yến Tiểu Tô nữa là chuyện tốt, nhưng...
Nhưng ác! Nhưng ác nha!!
Sao mà nhóc lại có loại cảm giác đặc biệt khó chịu vậy?