Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ba Mẹ Từng Là Người Chơi Cấp Thần Của Game Vô Hạn Lưu

Chương 17.2: Bé Tiểu Tô (17)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yến Huỳnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Yến Tiểu Tô, giọng điệu chậm lại: "Trẻ con giống như con bé, hẳn là đang ở tuổi dính lấy ba mẹ ngủ."

Trước khi đến lâu đài cổ Vĩnh Dụ, Yến Huỳnh cố ý mua rất nhiều sách nuôi con.

Trong cuốn "Yêu con là việc phải làm cả đời", các chuyên gia đã nói: Trẻ em từ 4 đến 5 tuổi rất cần được chăm sóc, trong khoảng thời gian này, cha mẹ nuôi dưỡng tính độc lập của trẻ, đồng thời cũng có thể ngủ với con một cách thích hợp, tăng cường ràng buộc tình cảm.

Yến Huỳnh nhìn Tô Thời Xuyên ngây người: "Đêm nay, chúng ta sẽ ngủ cùng Tiểu Tô. Như thế nào?"

Tô Thời Xuyên hơi nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia phức tạp: "Không có gì. Anh chỉ đột nhiên nhớ tới, trước đây, chúng ta chưa từng cùng ngủ với con gái."

Trong ấn tượng, thời gian Yến Tiểu Tô đi theo nhóm quản gia còn nhiều hơn so với ở bên cạnh bọn họ.

Bọn họ đã vắng mặt trong quá nhiều khoảnh khắc trưởng thành của Yến Tiểu Tô.

Thấy Tô Thời Xuyên có chút không yên lòng, Yến Huỳnh vỗ vỗ cánh tay anh, kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên má anh, nhẹ giọng thì thầm vài câu.

"Cho nên hôm nay, chúng ta sẽ bù đắp tiếc nuối lúc trước."

*

Hai người tắt đèn trong phòng, rón rén bò lên giường.

Tô Thời Xuyên nằm ở bên ngoài, Yến Huỳnh nằm ở bên trong, Yến Tiểu Tô ngủ say mộng ngọt được kẹp ở giữa.

Lúc một nhà ba người đồng thời nằm xuống, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên theo bản năng nhìn nhau.

Đây thật sự là...

Đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ chung giường với Yến Tiểu Tô.

Trong đêm tối, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên cùng lộ ra ý cười hơi ngượng ngùng, đôi mắt tản mát ra ánh sáng lấp lánh.

Thật ấm áp.

Một loại cảm xúc không hề liên quan đến tình cảm mãnh liệt, nhưng lại khiến người ta cảm khái hàng vạn hàng nghìn tràn ngập trong lòng, giống như nhét những viên kẹo dẻo ngọt ngào mềm mại vào một quả bóng bay căng phồng, chỉ cần chạm vào là sẽ phát ra tiếng lắc lư nặng trịch.

"Vợ ơi?"

"Ừ."

"Cảm ơn em, còn có..."

"Cái gì?"

"Anh vĩnh viễn yêu em và Tiểu Tô."

"... Ừ. Em cũng vậy."

Yến Tiểu Tô đang đắm chìm trong giấc mộng, bị tiếng động của hai người bên cạnh quấy nhiễu, ngắn ngủi kéo trở về một chút ý thức, bé mê man trừng mắt trở mình.

Cái gì vậy trời?

Bên trái có một bức tường lớn, bên phải cũng vậy.

Trong giấc mơ, Yến Tiểu Tô hóa thân thành một con bạch tuộc nhỏ đang phiêu lưu cùng với bạch tuộc con.

Đối mặt với con sứa nhẹ nhàng bay qua vách tường, Yến Tiểu Tô ra sức nhảy lên - -

Bé cũng muốn vượt qua tường cao!

Cùng lúc đó, trong hiện thực, Tô Thời Xuyên đang chuẩn bị tiếp tục biểu đạt cảm khái với Yến Huỳnh thì bất ngờ không kịp đề phòng phát ra một tiếng hô nhẹ.

"... Khụ!?"

Yến Tiểu Tô trong giấc mộng đạp thẳng một chân, đạp trúng l*иg ngực Tô Thời Xuyên.

Trẻ con nhưng sức lực cũng rất lớn, thịt đập vào thịt, ở bên ngoài chăn đều có thể nghe được tiếng "bịch" nặng nề.

Tô Thời Xuyên: "..."

Yến Huỳnh không nhịn được nụ cười: "Phụt."

Con gái vươn ra chân nhỏ ở trong mơ, còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chịu đựng thôi.

Nhưng rất nhanh, Yến Huỳnh liền cười không nổi.

Bởi vì sau khi Yến Tiểu Tô phát hiện mình đá không nổi Tô Thời Xuyên, cái mông nhỏ xoay một cái, cả người đột nhiên lấy một loại tư thế tương đối vặn vẹo cong thành hình chữ "U", lưng cong thành tôm nhỏ.

Chân kia của bé thuận thế đáp lên cổ Yến Huỳnh, ma sát cằm Yến Huỳnh nhiều lần.

Thậm chí thấy Yến Huỳnh bất động, Yến Tiểu Tô còn được voi đòi tiên, nhấc đôi chân nhỏ trắng nõn lên, chặn ngay môi Yến Huỳnh.

Yến Huỳnh: "..."

Tô Thời Xuyên: "Phụt."

Cười thì cười, Tô Thời Xuyên vẫn lập tức bẻ thẳng thân thể con gái nhà mình cùng Yến Huỳnh, để cho bé có thể thoải mái tiếp tục ngủ với một tư thế ngủ bình thường.

"%#¥&#%#!"

Yến Tiểu Tô đang đi theo bạch tuộc bảo bảo bắt sứa trong mở, phát ra một câu luyên thuyên với ngôn ngữ ngoài hành tinh.

Giọng nói của bé mềm mại ngọt ngào, giống như bên miệng còn có một vòng bọt sữa tươi.

Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Yến Tiểu Tô, đồng thời cúi người, in xuống một nụ hôn mềm mại ở gần khuôn mặt bé.

Sau đó, hai người yên lặng nằm xuống.

Sự yên tĩnh khuếch đại các giác quan của con người, họ có thể nghe rõ tiếng thở dài của Yến Tiểu Tô. Nghe tới nghe lui, hai người cảm giác mí mắt của mình cũng dần dần nặng lên.

Vậy thì ngủ thôi.

Cùng với gia đình bên cạnh, bọn họ cùng rơi vào tấm lưới được dệt bởi những giấc mơ ngọt ngào.

- Ngủ ngon.

Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên im lặng làm khẩu hình, sau đó liền nhẹ nhàng ôm Yến Tiểu Tô ở chính giữa, nhắm hai mắt lại.

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Sáng hôm sau, một tiếng động lớn đột nhiên phát ra trong phòng.

"Cốc, cốc, cốc...:

"Chúc mừng gia đình Tiểu Tô vào ở căn nhà số 1, các bạn đã chọn được căn nhà kinh hỉ!"

Âm thanh đột ngột vang lên, như sấm sét nổ tung trong phòng.

Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên trong nháy mắt tỉnh táo, hai người gần như đồng thời ngồi dậy từ trên giường, sau đó tay chân nhanh nhẹn xuống giường kiểm tra tình huống.

Lúc này, đúng 7 giờ sáng, ống kính trực tiếp lại được mở ra.

Hành động nhanh chóng của Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên bị ống kính chụp lại, đồng thời truyền đến phòng truyền hình trực tiếp trên mạng.

[Đến rồi, đến rồi, mọi người trong nhà! Người hâm mộ của mẹ Tiểu Tô đến đây báo cáo trước!]

[13.000 người đang xem, các bạn có khỏe không? Mới sáng sớm, vậy mà có nhiều người ngồi canh trực tiếp như vậy.]

[Còn tưởng rằng âm lượng điện thoại di động của tôi nổ tung, vừa rồi là âm thanh gì đấy? Từ tổ tiết mục sao?]

[Đây là phòng kinh hỉ hay là phòng kinh hãi vậy...]

Không tới một phút đồng hồ, Yến Huỳnh liền phát hiện dị thường ở một tủ quần áo phía Đông phòng.

Cô kề sát lỗ tai vào khe hở tủ quần áo, mơ hồ nghe được từng đợt tiếng gió; Yến Huỳnh trầm ngâm một lúc lâu, cong ngón trỏ, gõ vài cái trên cửa tủ quần áo bằng gỗ đàn sẫm màu.

Cộc, cộc, cộc.

Không giống như bề ngoài bằng gỗ thật của tủ quần áo, tiếng vọng khá trống trải.

"Âm thanh phát ra từ đâu vậy?"

Tô Thời Xuyên không biết lấy một con dao nhỏ lóe ánh sáng lạnh từ đâu ra, anh vững vàng cầm chuôi dao, nghiêm túc nhìn tủ quần áo.

[???Dao nhỏ???]

[Luôn cảm thấy giây tiếp theo hai người này sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu, đây không phải ảo giác của tôi chứ...]

[Khá lắm, suýt chút nữa cho rằng mình đi nhầm kênh, đây là chương trình giải trí cho thiếu nhi sao!]

Ngay khi hai người ngầm hiểu liếc nhau, chuẩn bị đẩy cửa tủ quần áo ra - -

"... Mẹ? Ba?"

Giọng nói hoang mang của Yến Tiểu Tô truyền đến từ phía sau hai người.

Động tác Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên khựng lại, đồng loạt quay đầu lại như phản xạ có điều kiện.

Chỉ thấy Yến Tiểu Tô mặc một thân áo ngủ bằng nhung ngắn màu xám giống bạch tuộc bảo bảo, quần ở đùi phải bởi vì tư thế ngủ quá mức càn rỡ mà cuốn lên một phần, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn như củ cải trắng.

Mái tóc vốn mềm mại mềm mại của cô bé giống như bị sét đánh nổ, biến thành đầu ổ gà lộn xộn, bé còn chưa tỉnh ngủ dụi mắt, vẻ mặt ngây thơ nhìn Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên.

Nhìn chằm chằm - -

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong tay Tô Thời Xuyên, thoáng qua đã bị anh giấu ở phía sau.
« Chương TrướcChương Tiếp »