Chương 16.1: Bé Tiểu Tô (16)

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tổ tiết mục, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới một quảng trường ở trung tâm lâu đài cổ Vĩnh Dụ.

Vừa vào quảng trường là có thể nhìn thấy, trên bàn ăn gồm bốn chiếc bàn gỗ dài kê sát lại đã chất đầy những đĩa thức ăn lớn nhỏ.

Theo giới thiệu của tổ tiết mục, tất cả đều là món ngon đặc sắc do người dân địa phương tự tay làm, sắc hương đều đầy đủ, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Bên cạnh bàn, bát đũa của sáu nhóm gia đình cũng đã chuẩn bị xong.

"Trước khi ăn, chúng ta phải cảm ơn nhà tài trợ Yami Chocolate..."

Đợi sau khi sáu nhóm gia đình ngồi xuống, trưởng thôn bắt đầu đọc lời quảng cáo của các nhà tài trợ trước ống kính.

Yến Tiểu Tô mới mặc kệ những thứ này, chỉ coi lời quảng cáo trầm bổng du dương của trưởng thôn như bối cảnh. Trong âm thanh hàn huyên của các gia đình xung quanh, bé mở bình cá nhỏ của mình ra, vui vẻ uống nước.

Sau lưng Yến Tiểu Tô, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên cũng không nghe trưởng thôn nói chuyện.

Hai người đang nói chuyện với cha Châu Châu.

"Ừm, cám ơn hai ngươi đã cố ý quan tâm trong trận đấu trước."

Lý Hạc lúc mới gặp làm cho người ta có một loại cảm giác "pho tượng im lặng hành tẩu", nhưng sau một ngày quen thuộc, hai người Yến Huỳnh phát hiện, mặc dù anh ta không giỏi ăn nói, nhưng nói chuyện làm việc đều rất ổn trọng.

Yến Huỳnh gõ ngón trỏ trên bàn gỗ một lát, không dấu vết trao đổi ánh mắt với Tô Thời Xuyên.

- Phải tìm cách hiểu rõ chuyện Châu Châu.

Nhất là sự khác thường trên người Châu Châu, không chừng có thể tìm được điểm đột phá ở chỗ Lý Hạc.

"Không có gì, tiện tay mà thôi. Lại nói tiếp, Châu Châu nhà anh chơi với Tiểu Tô thật tốt." Tô Thời Xuyên cười sang sảng, tự nhiên nhìn Châu Châu.

Lúc này, Châu Châu đang cầm bát, hơi cúi người, thấp giọng dịu dàng hỏi Tiểu Tô muốn ăn gì.

Rõ ràng chỉ là đứa bé sáu tuổi, hành động việc làm lại rất có kết cấu.

"... À." Lý Hạc gật gật đầu: "Mấy năm nay Châu Châu vẫn luôn đánh đàn dương cầm, bạn bè rất ít, không ngờ thằng bé lại dễ dàng chơi với Tiểu Tô như vậy."

"Đánh đàn dương cầm?" Yến Huỳnh hỏi.

Ừm. Châu Châu rất có thiên phú về đàn dương cầm, giáo viên nói thằng bé có duyên với đàn dương cầm, giống như là có tuệ căn vậy." Nghĩ đến lời khen ngợi của người khác đối với con nhà mình, Lý Hạc nheo mắt lại, chòm râu rậm rạp lắc lư lên xuống cùng với nụ cười của anh ta.

Tuệ căn.

Từ ngữ này xuất hiện, làm trong lòng Yến Huỳnh khẽ động.

"Châu Châu vẫn luôn chơi đàn dương cầm tốt như vậy sao?" Cô hỏi.

Lý Hạc trầm ngâm một lát: "À, khi còn bé thằng bé cũng rất xuất sắc, có điều, nửa năm gần đây, trạng thái của Châu Châu đặc biệt tốt, trực tiếp giành được giải vàng cuộc thi thiếu nhi quốc tế."

Tô Thời Xuyên cười nói tiếp: "Xem ra, nửa năm nay Châu Châu đã trưởng thành không ít nhỉ."

"À... đúng là như vậy. Nhưng đứa bé lớn lên, cũng nên có suy nghĩ của riêng mình, giống như lần này, tôi và Y Y vốn không muốn tham gia chương trình, nhưng Châu Châu kiên trì muốn đến." Lý Hạc nói.

"Kiên trì muốn tới?"

Lý Hạc gật đầu: "Ừm. Tính tình Châu Châu ôn hòa, chưa từng đưa tay xin người lớn cái gì. Lần này là lần đầu tiên thằng bé mãnh liệt muốn một thứ như vậy."

Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên liếc nhau.

Nói cách khác, nếu không phải Châu Châu kiên trì, cha mẹ nhóc vốn cũng không muốn tham gia chương trình.

"Gia đình chúng tôi vốn định đi du lịch thủ đô nước Áo trong khoảng thời gian này, đưa thằng bé đến kinh đô âm nhạc cảm thụ một chút, nhưng vì chương trình này --"

Đột nhiên, lời nói của Lý Hạc bị một giọng nói dương dương đắc ý cắt đứt.

"Nhìn xem, tớ có thể tự mình ăn cơm! Tiểu Tô, không giống cậu, còn muốn người khác đút cơm cho ăn."

*

Người nói chuyện chính là Tử Mộc.

Tay phải nhóc cầm đũa, còn kẹp một miếng dồi thịt béo ngậy, giống như khoe khoang đưa dồi thịt đưa vào trong miệng.

Yến Huỳnh theo tiếng nhìn lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào bọn nhỏ đã tụ tập cùng một chỗ, vây quanh ghế bên cạnh Yến Tiểu Tô hoặc ngồi hoặc đứng.

Yến Tiểu Tô bị điểm tên trực tiếp thì đang há to miệng, chờ đợi đồng bọn bên cạnh bón cho ăn - - Châu Châu và Tiểu Chanh Tử như là mới triển khai cuộc thi nào đó, hai người điên cuồng gắp thịt gắp thức ăn vào trong bát, sau đó "vận chuyển" đến miệng Yến Tiểu Tô.

"Tiểu Tô, cậu ăn của mình đi, thịt này ăn rất ngon!"

"Không, em Tiểu Tô, ăn nhiều rau một chút mới có thể cao hơn."

Được hai người bạn vây quanh, Yến Tiểu Tô nuốt một miếng trứng chiên cà chua, bớt chút thời gian quay đầu nói với Tử Mộc: "A, cậu có thể tự mình ăn cơm, vậy cậu thật giỏi."

Nụ cười Tử Mộc cứng lại bên môi: "..."

Lạ thật. Vì sao được khen ngợi mà lại không thấy vui chút nào?